Nắm tay của hắn đen như mực, dường như do hắc thiết tạo thành, tản ra ánh sáng kim loại, nhưng sau khi hắn thu nắm tay trở về, trong nháy mắt nắm tay lại biến thành máu thịt, trong suốt như ngọc.
Đây tất nhiên là Thiên Kinh hắn nắm giữ!
“Ầm!” Thân hình hỏa diễm nhân Sáng Thế Vương đột nhiên nổ tung, nhưng chỉ trong nháy mắt lại một lần nữa xuất hiện ở sau trăm trượng, trên mặt do ngọn lửa tạo thành kia còn có thể nhìn ra vẻ kinh sợ.
Đây là thần tướng của hắn, nhưng đối với cường giả Sáng Thế Cảnh mà nói, thần tướng không khác biệt gì với chân thân, chân thân mai một, thần tướng chính là chân thân.
Hắn không dám động, bởi vì đối phương chỉ một chiêu có thể đánh chết hắn!
Hắn chỉ là Sáng Thế Vương 4 tướng, có thể chết được mấy lần chứ?
– Lui! Vị hỏa diễm nhân Sáng Thế Vương vừa phẫn nộ lại không cam lòng quát to. Thế giới này bất kỳ đạo lý gì đều là giả dối, chỉ có thực lực mới có thể định đoạt hết thảy!
Chu Hằng chăm chú nhìn Khổng Ngạo Côn, đối phương không còn điên điên khùng khùng như trước kia, nhưng ánh mắt của hắn vẫn như cũ toát ra vẻ điên cuồng, có một loại điên cuồng không tiếc hết thảy hủy diệt thiên địa! Chu Hằng đã biết là năm đó Khổng Ngạo Côn bị kích thích lớn, mới đi học Huyết Hà Thiên Kinh, từ một thiên tài xuất sắc của Khổng gia biến thành Ma Vương giết người, cuối cùng bị trấn áp ở Phàm giới.
Về phần vì sao bị kích thích, Chu Hằng cũng không tiện hỏi Khổng Thanh Dương, dù sao đoạn chuyện xưa này không phải là chuyện vẻ vang gì.
– Ngươi chính là tên tiểu tử ở Phàm giới kia à! Khổng Ngạo Côn đứng ngạo nghễ, thân hình như một ngọn núi cao: – Ta còn nhớ ngươi!
– Ra mắt Khổng tiền bối! Chu Hằng ôm quyền chào.
Khổng Ngạo Côn phất phất tay, nói: – Xem ở đoạn tình duyên quá khứ kia, hai người các ngươi giao ra Thiên Kinh, ta không giết các ngươi!
Chu Hằng nhướng mày, nói: – Khổng tiền bối! Tại hạ rất cảm kích ân truyền nghề của ngài năm đó, tuy nhiên ngài muốn chúng ta giao ra Thiên Kinh, điều này quá đáng rồi!
– Ha ha ha! Quá đáng thì như thế nào, đó là vì thực lực ta cũng đủ cường đại! Ngươi không bằng ta, phải ngoan ngoãn nghe lời ta! Khổng Ngạo Côn chỉ thẳng vào Chu Hằng, trên mặt đầy vẻ ngạo nghễ ác liệt.
Chu Hằng thở dài, cùng so sánh, hắn tình nguyện gặp gỡ Khổng Ngạo Côn điên điên khùng khùng lúc trước hơn, Khổng Ngạo Côn bây giờ chính là một kẻ cuồng ngạo cố chấp!
Năm đó, đến tột cùng hắn bị thứ gì kích thích?
– Tiền bối! Xin thứ cho khó mà nghe lệnh! Chu Hằng rung lên hắc kiếm, sắc mặt bình tĩnh, lại đầy ý kiên trì.
– Ngươi muốn tìm chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi! Khổng Ngạo Côn hừ lạnh một tiếng, không chút do dự liền phát động công kích, đánh ra quyền phải.
Khi đánh ra một quyền này, trong nháy mắt nắm tay hắn biến thành màu đen u tối, giống như hóa thành thanh sắt, tản ra ánh kim loại sáng bóng.
Uy lực của một quyền này, trước kia Chu Hằng đã kiến thức qua, có thể dễ dàng đánh xuyên thủng một Sáng Thế Vương!
Dưới chân hắn vừa chuyển, phát động Tấn Vân Lưu Quang Bộ.
– Ha ha… Đừng quên bộ thân pháp này là ai truyền cho ngươi! Khổng Ngạo Côn cười lạnh, thân hình cũng theo đó cấp tốc nhích động, truy kích theo Chu Hằng.
Hắn là Sáng Thế Vương, cho dù là lực lượng bị áp chế xuống Thăng Hoa Đế, cũng vượt hơn xa Chu Hằng, mà hắn cũng nắm giữ Tấn Vân Lưu Quang Bộ, nói về tốc độ Chu Hằng sao có thể chống lại với hắn?
Không tránh được, vậy thì chiến đi!
Chu Hằng lách thân hình, chém ra hắc kiếm, hiện ra một mảng tinh vân!
“Ầm!” Kiếm quyền va chạm nhau, thân hình Khổng Ngạo Côn không nhúc nhích, nhưng Chu Hằng lại “bịch bịch…” liên tiếp thối lui hơn mười bước, “oa” một tiếng hộc ra một ngụm máu tươi.
– Có chút ý tứ! Khổng Ngạo Côn giơ lên nắm tay, trên tay quyền đúng là bị rạch một vết kiếm, sâu tới hơn tấc, nhưng quỷ dị là không có chảy ra một tí máu tươi nào. Hắn nhếch miệng cười, nói: – Nếu lực lượng của ngươi mạnh hơn chừng vài phần, có lẽ thực có thể làm thương tổn được ta!
Trong lúc nói chuyện, đầu quyền của hắn lập tức khép lại, vết kiếm kia trong nháy mắt biến mất. Lúc này, tay quyền của Khổng Ngạo Côn cũng khôi phục thành máu thịt lúc trước.
Chu Hằng lau vết máu nơi khóe miệng, thực ra hắn nắm giữ về Tấn Vân Lưu Quang Bộ cũng không thua sút Khổng Ngạo Côn; về nắm giữ Thiên Kinh cũng đồng dạng không kém, nhưng chính là thua ở lực lượng.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao mọi người đều phải tăng lên cảnh giới, dốc hết sức phá vạn pháp! Đó là đạo lý của Tiên giới không thể bàn cãi!
Trừ phi có thể nắm giữ pháp tắc thiên địa giống như Hoặc Thiên, thì đó là chuyện khác.
– Chu Hằng! Chúng ta liên thủ! Băng Tâm Trúc lấy ra trường kiếm, lúc này nàng đã đồng hội đồng thuyền, cùng chung hoạn nạn với Chu Hằng!
– Ha ha ha… Tốt! Mau đến đây chiến cho thống khoái đi! Chu Hằng hào hùng cười to! Hắn còn có con bài chưa lật không có dùng, cũng chưa chắc thất bại dưới tay Khổng Ngạo Côn.
– Tiểu tử chớ tính bổn tọa vào, thực lực của bổn tọa cũng bị đại ma nữ hạn chế, không thể đốt chết tên này! Hỏa Thần Lô hét lớn ở trong đan điền của Chu Hằng. Ngược lại không phải là nó lo lắng chuyện Chu Hằng sống hay chết, mà chỉ lo vạn nhất Chu Hằng bởi vì đoán sai lực lượng của nó mà chết đi, đại ma nữ kia sẽ bỏ qua cho nó sao?
Người khác không thể gây thương tổn cho nó, nhưng Hoặc Thiên thì lại làm được dễ dàng.
Chu Hằng hơi sững sờ, nhưng cũng không có nổi giận, con bài chưa lật chân chính của hắn là Lăng Thiên Cửu Thức!
– Hừ! Nếu ngoan cố không nghe, vậy toàn bộ giết hết! Khổng Ngạo Côn nói ác nghiệt, hai tay hắn rung lên, trong nháy mắt hai nắm tay lại biến thành sắt, tản ra ánh sáng kim loại lóng lánh khiến lòng người run sợ.
“Vèo!” Hắn phóng vọt tới, hai tay quyền vung lên, phát động công kích.
“Leng keng leng keng!” Chu Hằng cùng Băng Tâm Trúc đều vung kiếm đón đỡ, kiếm phong với thiết quyền va chạm, phát ra tiếng vang giòn tan. Sóng âm từng vòng đẩy ra, “ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm…”, núi đá ở gần đó đều bị chấn vỡ nát.
Khổng Ngạo Côn quả thật quá cường đại! Hắn chỉ dựa vào tấm thân máu thịt lại có thể cứng rắn va chạm với Tiên khí!
Đây là năng lực của Thiên Kinh tăng lực cho hắn!
– Ha ha ha! Không tệ… không tệ! Hai tên tiểu bối đều có vài phần thiên phú! Tuy nhiên, các ngươi sinh ra chậm mấy trăm năm, hiện tại đều đi tìm chết cho ta! Hai mắt Khổng Ngạo Côn trở nên một màu đỏ như máu, đầu đầy tóc đen dựng thẳng lên trời, hắn đẩy ra hai tay quyền, lấp lánh ánh kim loại màu đen, hắn giống như điên cuồng rồi!
Không giống với trước kia, lúc này hắn cũng không có mất đi thần trí, chỉ là khát vọng giết chóc vô hạn.
– Nàng tránh ra đi! Chu Hằng đưa tay trái đẩy Băng Tâm Trúc ra, hắn nhìn chằm chằm vào Khổng Ngạo Côn, kiếm ý của Lăng Thiên Cửu Thức cuồn cuộn lưu chuyển trong cơ thể hắn.
Đối mặt với một kẻ điên, thỏa hiệp hiển nhiên không phải một chủ ý hay!
“Ầm!” Hắn phóng ra tất cả lực lượng, 16 pháp tướng trồi lên ở sau lưng hắn, mỗi một pháp tướng đều trang nghiêm trang trọng, có toát ra thần ý khó hiểu.
Lăng Thiên Cửu Thức!
– – – – – oOo- – – – –