Tuy rằng bây giờ Chu Hằng còn chưa trở thành tiên nhân, nhưng mục tiêu của hắn nào chỉ là Nguyệt Minh Cảnh? Ngay cả Sáng Thế Cảnh còn không phải cực hạn của hắn, mà là ngự trị thiên đạo! Nam nhân có loại hùng tâm tráng chí này, sẽ đồng ý bị quản lý ngàn năm trong một cái gia tộc?
Đúng là quá xấu mà!
Phân bố thế lực Tiên giới thì có là bí mật gì? Lại đi lấy loại tin tức này làm đầu cơ kiếm lợi, Đặng gia này keo kiệt cỡ nào?
Chu Hằng không khỏi có chút khó chịu, Đặng Bộ Phi có thể nói thẳng không muốn cho hắn biết, nhưng đừng đùa giỡn hắn như là kẻ ngốc, như vậy là quá mức!
Tượng đất cũng có ba phần lửa, huống chi là Chuẩn Tiên!
Mặt ngoài hắn không thay đổi, nhưng trong mắt lộ ra sát quang, khí thế bức người mơ hồ chuyển động, tuy rằng còn xa mới đến cực hạn, nhưng lại làm Phó Viễn Trần lộ ra cảnh giác tuyệt đối.
– Đặng Bộ Phi, ngươi đang nể mặt mà không biết điều!
– Ha… ha ha ha! Đặng Bộ Phi lập tức cười ha hả, âm thanh vang dội, không còn một chút ẻo lả nào, hắn cũng sắc mặt lạnh lùng nhìn Chu Hằng, nói: – Ngươi chẳng qua chỉ là một võ giả Phàm giới nho nhỏ, có tư cách gì để bổn thiếu nể mặt ngươi?
Chu Hằng thản nhiên nói: – Nếu đã như thế, các ngươi cần gì phải đi Phàm giới chiêu mộ nhân thủ?
– Chẳng qua là kiếm mấy con chó giữ cửa… Khốn kiếp, ngươi dám gài ta! Đặng Bộ Phi thuận miệng tiếp lời Chu Hằng, nhưng nói đến một nửa liền phát hiện không đúng. Chỉ là đã chậm rồi, nửa bước tiên nhân thính tai cỡ nào, tự nhiên những người gần đó đều nghe rõ ràng.
Có thể trở thành nửa bước tiên nhân, ai không phải hạng người tâm cao khí ngạo? Nghe Đặng Bộ Phi mắng thẳng bọn họ là chó giữ cửa, không khỏi toát ra giận dữ, nhưng hy vọng thành tiên của bọn họ đều nằm trong một ý niệm của Đặng Bộ Phi, chỉ giận mà không nói được!
So với việc thành tiên, chịu nhục một chút thì tính là gì!
Nhưng khẳng định đã chôn xuống vướng mắt này!
Chu Hằng cười ha hả, trong lúc nói chuyện vừa rồi, hắn thả ra một chút khí thế của mình quấy nhiễu Đặng Bộ Phi, làm cho đối phương không chút cảm giác bị trúng chiêu. Hắn nói: – Ngươi dám há mồm sư tử ngoạm, ta dám gài bẫy ngươi, chẳng qua là có lễ qua lại thôi!
Sắc mặt Đặng Bộ Phi lạnh băng, trong lòng giận dữ vô cùng, tuy rằng hắn cũng chỉ là cảnh giới Thiên Tôn, nhưng ở Phàm giới đã là nhân vật đỉnh phong, huống chi sau lưng hắn còn có một gia tộc Tiên giới!
Phàm giới nào có kẻ so sánh được với hắn?
Chu Hằng đúng là ăn gan hùm mật báo, dám đi chọc tới hắn! Hừ!
– Chu huynh, có những người rõ ràng là kỳ tài ngút trời, có cơ hội trở thành đại năng thế gian, cuối cùng rơi xuống kết cục phôi thây hai chỗ, ngươi có biết tại sao không? Hắn lạnh lùng nói với Chu Hằng.
– Ồ, là vì sao? Chu Hằng mỉm cười hỏi.
– Là bởi vì không biết sống chết, chọc vào người không thể chọc tới, đắc tội thế lực không thể đắc tội! Đặng Bộ Phi lạnh lùng nói.
– Vậy Đặng huynh còn không nhận lỗi giải thích với ta, chẳng lẽ ngươi phơi thây hai chỗ?
Chu Hằng nương theo lời của hắn nói tiếp.
Cái gì?
Muốn hắn nhận lỗi? Tiểu tử này bị điên hả?
Đặng Bộ Phi không nhịn được cười lạnh không ngừng, Chu Hằng quá trẻ tuổi, cho nên cũng không biết hiểu chuyện, thực lực của hắn hiện giờ quả thật là số một số hai Phàm giới, nhưng đi lên Tiên giới… chẳng là cái rắm gì cả!
Con kiến nho nhỏ ngồi dưới đáy giếng, tự cho rằng trời đất chẳng qua là thế này, đúng là chết thế nào cũng không biết!
– Lười nói nhảm với ngươi, nếu ngươi không chịu yên lành nói chuyện, vậy ta đành phải đánh! Chu Hằng vươn tay chụp lấy Đặng Bộ Phi, dù sao hắn cũng không trông cậy dùng Giới Môn của Đặng gia, nào cần cố kỵ gì!
– To gan! Phó Viễn Trần giận dữ quát lên, cuối cùng ra tay, vạch ra một cái vuốt sắt, màu đen lóe lên.
– Cút! Chu Hằng hừ lạnh, đánh ra một quyền nghênh đón vuốt đen kia.
Ầm!
Lực lượng kinh khủng tuôn trào, chấn động truyền ra khắp hướng.
Đây là va chạm cấp bậc mạnh nhất Phàm giới, dù cho nơi này còn có một số Thiên Tôn thì sao, dư sóng quét qua, mỗi người đều không thể đứng vững, một mảnh ôi nha ngã nhào.
Chu Hằng ngạo nghễ mà đứng, còn Phó Viễn Trần lại bịch bịch bịch liên tục lùi lại hơn trăm bước, mặt già co rúm đỏ bừng như uống say, nhưng biểu tình lại tràn đầy kinh ngạc.
Chuyện gì thế này? Hắn lại kém hơn đối phương về mặt lực lượng!
Hắn là tiên nhân mà! Trình tự lực lượng tự nhiên vượt xa cực hạn Phàm giới cho phép, cho nên lúc hắn xuống Phàm giới, lực lượng của bản thân đúng ra phải là mạnh nhất Phàm giới!
Nếu là mạnh nhất, làm sao mà không địch nổi? Chẳng lẽ còn có mạnh hơn nữa?
Cách nghĩ của hắn có lý, bất cứ tiên nhân nào xuống Phàm giới đều phải áp chế lực lượng trên cùng một mức, ngay cả Sáng Thế Đế cùng Nguyệt Minh Vương cũng không khác biệt chút nào. Nhưng vấn đề bây giờ là, Chu Hằng lại không phải tiên nhân!
Cho nên, lực lượng của hắn không có cực hạn!
Chuẩn Tiên bình thường đương nhiên không thể nào đánh thủng cực hạn lực lượng Phàm giới, nhưng hạng người yêu nghiệt như Chu Hằng, hoàn toàn có thể làm được!
Từ lúc là Thiên Tôn hắn đã có thể chọi cứng với Lưu An Kỳ, hiện tại Thần chích trải qua hai kiếp, lực lượng tăng vọt gấp trăm lần, tuyệt đối là vô địch Phàm giới!
Cái gọi là cực hạn cũng có tính co dãn, ví dụ như Hoặc Thiên, bộc phát ra công kích thậm chí có thể hủy diệt được tồn tại như Vinh Kiếm Long – thể chất của đối phương tuyệt đối là cấp bậc Tiên khí đó!
– Các hạ… rốt cuộc là ai? Phó Viễn Trần thận trọng hỏi, chẳng lẽ đối phương cũng là tiên nhân, vừa rồi vận dụng tiên thuật?
– Lăn sang một bên! Chu Hằng cũng không hạ giọng nói chuyện, giơ tay tiếp tục chụp lấy Đặng Bộ Phi.
– Dừng tay! Phó Viễn Trần không còn cách nào, chỉ đành tiếp tục ra tay, Đặng Bộ Phi là thiếu chủ của hắn, chủ nhục, thần chết, hắn không thể không cứu!
Tay phải của Chu Hằng tiếp tục vươn ra, tay phái nắm lại nghênh đón Phó Viễn Trần, lại một tiếng nổ nặng nề, Phó Viễn Trần lại bị hắn đánh bay ra, chỉ là thể chất Hóa Thần làm hắn lui lại không bị thương gì.
Nhưng Đặng Bộ Phi đã rơi vào trong tay Chu Hằng.
———-oOo———-