– Được rồi, ta liền đi một chuyến cùng ngươi! Ngươi nhìn, con người của ta rất dễ nói chuyện, chưa bao giờ gây khó khăn cho người ta!
Nam tử kia thiếu chút nữa tức điên, ngươi ngoan ngoãn nghe lời, lúc trước còn nói nhiều lời như vậy để làm chi, không phải là rõ ràng muốn chọc giận hắn sao? Nhưng nếu Chu Hằng đáp ứng đi cùng hắn, hơn nữa hắn còn phải cố kỵ An Nhược Trần, làm sao cũng không dám làm gì Chu Hằng.
Hắn bóp bóp nắm tay, tức giận hừ một tiếng, xoay người rời đi.
Chu Hằng nhàn nhã đi ở phía sau hắn, hai người một đường xuyên qua đường phố, đi cũng không lâu, mười mấy phút đồng hồ sau đã đến một tòa dinh thự to lớn, đi qua hành lang, tiến vào một tòa biệt viện u nhã.
– Thiếu gia, người đã mang đến!
Nam tử Ích Địa Cảnh kia dừng ở ngoài cửa viện, thanh âm cung kính.
– Để cho hắn đi vào!
Bên trong truyền ra thanh âm của một nam tử.
– Vào đi thôi!
Nam tử Ích Địa Cảnh kia đẩy cửa viện ra, lạnh lùng nói với Chu Hằng.
Chu Hằng cười một tiếng, sãi bước đi vào, chỉ thấy rất nhiều loài hoa, bóng cây chiếu xuống, trung gian của viện là một bàn đá hình tròn, bốn phía bàn đá có ba cái ghế, một gã thanh niên ngồi trong đó, đang rót trà uống, mà bên chân của hắn lại có một cô gái toàn thân trần truồng quỳ ở đó, tóc dài phất phơ rơi xuống nhìn không thấy mặt, nhưng cặp mông tròn xoe, nhổng lên thật cao.
Bởi vì quan hệ tới vị trí, cũng không thể nhìn nàng rõ ràng, loáng thoáng, cũng là làm cho người ta sinh ra vọng động đến gần để xem cho rõ ràng.
Trong sân không chỉ có hai người bọn họ, bên tường còn có một loạt nam nhân đứng, cả đám đều dùng ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm cái mông bộ ngực của cô gái kia, hận không được xông lên sờ.
– Chu Hằng, hiện đang hối hận sao?
Thanh niên kia nói với Chu Hằng.
– Ngươi nhìn nữ nhân đã bị ta chơi đùa nhiều lần, công phu trên giường không tệ, mỗi lần cũng kẹp chặt bản thiếu gia ép khô nước, ha ha!
– Ngươi là ai?
Chu Hằng lộ ra một tia mờ mịt.
– Ngươi . . .
Thanh niên kia nhất thời giận dữ, đứng lên đạp đổ bàn đá trước mặt.
– Ta là Lưu Duyệt! Lưu Duyệt! Ngươi tên khốn kiếp này, ban đầu đánh ta đánh rất thoải mái đúng không, bất quá bản thiếu gia sỉ nhục nữ nhân của ngươi cũng rất thoải mái! Bản thiếu gia biết được ngươi bị người ta giết chết chính là thất vọng thật lâu, bất quá cũng may, ngươi còn sống trở về, bản thiếu gia có thể đích thân hành hạ ngươi! Đồ phóng túng, còn cúi đầu để làm chi, để cho tên khốn kia xem mặt của ngươi một chút!
Câu nói sau cùng của Lưu Duyệt cũng là nói với nữ tử lõa lồ quỳ trên mặt đất kia.
Nàng kia run rẩy ngẩng đầu lên, tóc đen hai bên tách ra, hiện ra một khuôn mặt mỹ lệ, chính là Thi Vũ Lạc.
– Tiện nhân, bò hai vòng, để cho hắn hảo hảo thưởng thức ngươi hạ tiện đến cỡ nào một chút!
Lưu Duyệt đá một cước vào trên mông đít Thi Vũ Lạc, làm cho nàng nằm xuống trên mặt đất.
Bất quá Thi Vũ Lạc căn bản không dám sinh khí, giương tứ chi bò dậy trên mặt đất, đinh đinh đinh, tiếng chuông thanh thúy vang lên, phía trên vú ngọc của nàng bị treo hai cái Linh Đang nhỏ, một khi nhúc nhích sẽ rung động.
Nàng nhổng cái mông tròn lên thật cao, trong đường cong bắp đùi tuyết trắng có một mảng rừng rậm màu đen lớn, tản mát ra sự hấp dẫn.
Hai hàng nước mắt rơi ra, nếu là nàng có một cơ hội lựa chọn nữa, tuyệt đối sẽ không nhượng bộ vào Lưu Duyệt! Khiếp sợ uy thế của cường giả Khai Thiên Cảnh cùng Thiên Tinh Tông, sau khi trở lại đế đô, nàng rất dễ dàng đã bị Lưu Duyệt thu lên giường.
Đối với việc này, thật ra thì nàng cũng không có quá nhiều mâu thuẫn, cô gái của cái thế giới này bị vây vào địa vị tuyệt đối yếu thế, nhất là mỹ nữ, trừ phi có một phụ thân tốt hoặc là đi theo một nam nhân cường đại, không tránh khỏi sẽ gặp phải các loại mơ ước của nam nhân, có người tránh được, có người không tránh được.
Trước đó, nàng cũng không phải là không có lên giường cùng nam nhân, đã có chuyện như vậy, cũng không có thiệt thòi gì, nam nhân có thể hưởng thụ, nữ nhân thì không thể sao? Lúc trước từ Thiên Linh Thành trở về, nếu như Lưu Duyệt không phải là nửa đêm xông vào muốn ép buộc, mà là sử dụng sách lược ôn hòa, nàng đã sớm theo.
Nhưng Lưu Duyệt hoàn toàn chính là đồ biến thái!
Hắn chẳng những thích đùa bỡn mỹ nữ, thích hành hạ mỹ nữ, mấy ngày qua nàng chính là ăn đủ đau khổ, giống như hiện tại, người trần truồng ở trước mắt bao người, điều này làm cho ngày sau nàng còn mặt mũi nào gặp người?
Nhưng nàng đã đi lên con đường này, đã không có biện pháp quay đầu lại! Tự sát? Nàng cũng không có dũng khí lớn như vậy, chết tử tế không bằng sống ỷ lại!
Chu Hằng thưởng thức một chút, không phải không thừa nhận, thân thể mỹ nữ thật là cảnh vật phi thường xinh đẹp, có cảm giác làm cho người ta nhìn trăm lần không chán. Hắn thu hồi ánh mắt rất nhanh, không nhịn được nói:
– Ngu ngốc, đây là thủ đoạn trả thù của ngươi?
– Không cho phép kêu ta ngu ngốc nữa!
Lưu Duyệt rống to.
– Ngươi vốn chính là ngu ngốc, không gọi ngươi ngu ngốc thì là gì?
Chu Hằng buông tay ra.
– Thời giờ của ta rất quý, nếu ngươi gọi ta tới đây, tốt nhất là có chuyện trọng yếu gì, nếu không ngươi sẽ phải tiếp tục lo lắng cho đầu ngươi một chút!
Lưu Duyệt không tự chủ được rụt cổ một cái, lộ ra vẻ nghĩ mà sợ.
– Tiểu tử, ngươi quả nhiên to gan lớn mật!
Một đạo thanh âm như có như không truyền đến, trong sân đột ngột thêm một người đi ra ngoài, đầu đầy tóc trắng, khí tức cả người không hiện.
Con ngươi Chu Hằng cũng là căng thẳng, lão giả này không phải là tu vi quá yếu, mà là quá mức cường đại, lấy thực lực căn bản của hắn đo lường được cảnh giới của đối phương.
Khai Thiên Cảnh!
– Cha!
Lưu Duyệt lập tức vui mừng lộ rõ trên nét mặt.
– Hừ!
Lão giả tóc trắng không vui nhìn Thi Vũ Lạc, vung tay lên, một cổ kình khí nhất thời lăng không quất tới nàng, trên mặt của Thi Vũ Lạc lập tức xuất hiện một dấu bàn tay.
– Tiện nhân, câu dẫn con ta, thật đáng chết!
Chu Hằng không khỏi trợn mắt, không trách được Lưu Duyệt lớn lối đến trình độ không thể nói lý, nguyên lai là bị lão tử hắn sủng nịch bất chấp lý lẽ tạo ra thói quen!
Rõ ràng là Lưu Duyệt háo sắc, nhưng cũng có thể trách đến trên thân người khác, hai cha con này thật đúng là tuyệt phối!
Thi Vũ Lạc căn bản không dám biện hộ, chẳng qua là cúi đầu rơi lệ.
– Chu Hằng, ngươi dám làm tổn thương ái tử của ta, lão phu khó tránh khỏi sẽ phải lấy lớn hiếp nhỏ, giáo huấn ngươi thay An Nhược Trần một phen!
Lão giả tóc trắng Lưu Thanh Huyền lành lạnh nhìn Chu Hằng, khẩu khí trước khi xuất thủ giống Nam Cung Trường Không như đúc.
Home » Story » kiếm động cửu thiên » Chương 136: Lưu Duyệt Trả Thù!