Mẹ cậu đã quá chán nản nên chạy về nhà ngoại nhưng bọn họ cũng không khá khẩm hơn bao nhiêu vì hai bên công ty có rất nhiều dự án chung, bọn họ cũng là vác chân lên cổ mà chạy, may mà vẫn giữ lại được gốc của công ty.
Chỉ còn cậu một mình thỉnh thoảng chạy đến bệnh viện.
“Ngồi dậy ăn cháo nào” Thẩm Trù định đỡ ông dậy thì bị hất tay ra, tuy rằng sức lực không mạnh.
“Tao trở nên như vậy đã hài lòng mày chưa?”
Thẩm Trù không muốn cãi nhau với người bệnh
“Sắp tới giờ uống thuốc rồi, ông vẫn nên ăn chút gì đi”
Thẩm Trù bưng tô cháo lại gần, Hai người dằn co một hồi lâu
Ba Thẩm đẩy mạnh tô cháo xuống đất.
“Tôi không ăn”
“Ông tưởng chết rồi thì xong sao? Ông phải sống cho tôi, đến khi nào lương tâm ông cảm thấy dằn vặt thì hãy ch.ế.t”
Lúc gần ra đến cửa Thẩm Trù dừng lại.
“Từ lúc tôi lọt lòng, ông đã bao giờ vui mừng vì sự xuất hiện của tôi chưa? Hay ông đã bao giờ ôm tôi một cái chưa?”
Cạch…. Tiếng cửa đóng lại như ngăn cách hai người thành hai thế giới khác nhau. Đó là lần cuối bởi hai người gặp nhau, Ở lần phẫu thuật tiếp theo Ba Thẩm đã không qua khỏi.
Mẹ cậu rất nhanh sau đó đã cưới một người đàn ông khác, Thẩm Trù đã lên đại học nhưng vì bố dượng có vẻ không thích cậu lắm nên vẫn luôn tự lực cánh sinh, đi làm thêm để kiếm thêm một ít.
Năm 4 đại học
Thẩm Trù đẩy cửa phòng thí nghiệm, tầm mắt dừng lại ở nam sinh đeo mắt kính đang chăm chú làm việc. Người ta thường nói đàn ông khi nghiêm túc rất có mị lực cậu cảm thấy câu này không hề sai tí nào. Thẩm Trù đứng ngắm nhìn đến ngẩn ngơ, mãi đến một lúc sau nam sinh kia mới phát hiện sự có mặt của Thẩm Trù.
“Tiểu Trù, đến đúng lúc lắm, đến xem chỗ này đi”
Thẩm Trù tiến lên nhìn vào kính hiển vi, vốn đang tập trung thì đột nhiên cảm thấy người phía sau tiến lại gần. Lương Hành áp lồng ngực gần như sắp chạm đến lưng Thẩm Trù làm cậu bị phân tâm. Thỉnh thoảng đàn anh vẫn làm ra vài đụng chạm nhưng cậu nghĩ rằng đàn ông con trai có va chạm như vậy vốn là rất bình thường. Vả lại đàn anh cũng không biết cậu đơn phương anh hẳn cũng không phải là cố tình.
“Thế nào? Em có nhận xét gì không?”
Hai người bàn luận thật lâu, Thẩm Trù lại cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh.
Thế nhưng ngày vui trải qua không lâu lắm. Ở cuộc thi ngày hôm đó, thứ mà Lương Hành trình bày trước mặt mọi người lại là công trình nghiên cứu quên ăn quên ngủ của cậu. Số báo danh của Lương Hành vốn ở trước cậu, còn 7 người nữa là đến số của cậu. Thẩm Trù chạy đến tìm Trần giáo sư.
“Giáo sư rõ ràng biết Luận án nghiên cứu khoa học kia là em phải mất rất lâu để quan sát từng thay đổi rất nhỏ của nguyên tử. Thầy vài hôm trước còn trợ giúp em vài phân đoạn. Tại sao? Tại sao thầy lại không nói gì hết?” Giọng Thẩm Trù hơi lạc đi vì chất vấn.
Trần giáo sư ngồi trên ghế tựa nhàn nhã đọc sách có vẻ rất bình tĩnh
“Chuyện cũng đã xảy ra rồi, nếu bây giờ em cũng đưa bài của mình lên thì mọi người đều sẽ nghĩ là em mới là kẻ làm việc đó”
Có thể thấy Thẩm Trù rất bức xúc và nhiều hơn hết là cảm thấy phản bội, 2 người mà cậu đặt rất nhiều niềm tin lại đi làm loại việc này. Dường như cậu cũng nhận ra điều gì đó không đúng.
“Không lẽ… Hai người ngay từ đầu đã có suy nghĩ này rồi sao?”
Trần giáo sư không phản bác cũng không thừa nhận
“Tốt, tốt lắm… Là tôi mắt mù mới không nhìn ra các người là loại người này!”
Rào rào…. Bên tai vẫn luôn vang lên thanh âm văng vẳng khó hiểu. Cả cơ thể cậu như bị nhấn chìm vào đại dương mênh mông.
Y nhớ ra rồi, y chính là giáo viên
Không, không… Cậu đang học năm 2 đại học mà
Cậu rốt cuộc là ai?
Vậy rốt cuộc cậu là Thẩm Trù hay là Dạ Phàm. Không, cậu là cả hai mà cũng chẳng phải là ai cả. Cậu chính là cậu thôi… Cậu sẽ không để bất kì ai sắp đặt vận mệnh của mình.
“Ting…Ting…Ting… Phát hiện kĩ năng: chơi nhạc cụ (25%), viết thư pháp (50%), vẽ tranh (40%)” hệ thống liên tục thông báo nhưng cũng bị những số liệu này doạ sợ, rốt cuộc đây là hình phạt hay phần thưởng vậy. Nhưng điều này vẫn chưa dừng lại ở đó
“Kĩ năng ca hát (45%)” Số liệu giống như trực tiếp phi lên trời vậy.