Cậu ta cố gắng nhớ lại kiến thức địa lý ít ỏi của mình: “Nhà anh ở cái chỗ mà… ừm, xích đạo phải không? Ngày nào cũng nóng?”
Quý Đồng thuận miệng trả lời: “Khí hậu nơi anh sống rất bình thường, chỉ là không có ai chơi với anh thôi.”
Nghe mấy lời bình thường kia, chẳng hiểu sao Phương Hạo lại cảm thấy buồn buồn.
Cậu ta bắt đầu nghiêm túc cân nhắc việc ngậm tuyết bằng miệng, nể đây là lần đầu tiên Quý Đồng chơi ném tuyết, cậu ta chấp cả hai tay cũng không sao.
Quý Đồng làm hai cái tai mèo xinh xắn, để bên cạnh đầu Hoa Hoa để so sánh. Hoa Hoa lập tức hào hứng kêu meo meo như thể đang biểu đạt sự hài lòng của mình.
Sau đó, Quý Đồng kiễng chân cao lên, cẩn thận đặt tai mèo lên cái đầu tròn của người tuyết.
“Em có nhớ ngày trước không?”
Phương Hạo nghe Quý Đồng hỏi vậy.
Cậu ta gật đầu rồi lại lắc đầu: “Anh thì sao?”
“Những thứ anh nhớ đều ở trong thế giới này rồi.” Quý Đồng nói: “Nhưng vẫn còn nhiều điều tiếc nuối lắm.”
“Tiếc nuối cái gì?”
“Chẳng hạn như muốn học Tiểu học.”
“… Anh rắc rối thật đấy.” Phương Hạo lập tức không muốn đắp tuyết nữa, cậu ta hừ một tiếng rồi lẩm bẩm: “Tiểu học có gì tốt đâu, em không muốn học Tiểu học tí nào.”
“Học Tiểu học có thể gặp được anh mũ lưỡi trai cao to đẹp trai này, tốt thật đấy.”
Khóe miệng của Phương Hạo khẽ cong lên, giả vờ bình tĩnh: “Ừm, nghe có vẻ cũng được đó.”
“Em còn chuyện gì chưa làm không?” Quý Đồng hỏi.
“Nhiều lắm.” Phương Hạo nghiêm túc liệt kê: “Em chưa bao giờ đến quán net, chưa bao giờ chơi đua xe trong phòng game arcade, chưa đi máy bay, chưa ra biển bao giờ, cũng chưa từng câu cá…”
“Còn cả… em chưa ném tuyết thua bao giờ.”
Cậu ta cầm một nắm tuyết lên rồi đột ngột ném xuống đầu Quý Đồng.
Quý Đồng không kịp phản ứng, cả đầu đầy tuyết. Cậu vỗ tuyết trên tóc xuống như thể không thèm quan tâm, nhưng lại tỏ ra kinh ngạc nhìn xuống nền tuyết giữa hai người họ: “Cái gì đây?”
Phương Hạo tò mò cúi đầu nhìn: “Cái gì cơ?”
Thế là đầu cậu ta cũng đầy tuyết.
Lúc Bùi Thanh Nguyên xuống cầu thang đến gần bồn hoa thì tuyết đã ngừng rơi, còn giữa không trung tuyết vẫn bay tán loạn.
Quý Đồng và Phương Hạo đang ụp tuyết lên người nhau, chơi vui quên trời quên đất, phía sau họ có một tượng người tuyết được tạo hình cực kỳ phong cách.
Bùi Thanh Nguyên quan sát một lúc, thấy tình hình chiến đấu khá ổn, Quý Đồng có vẻ không cần giúp đỡ nên hắn nhìn sang tượng tuyết, thử đoán: “Đây là sư tử à?”
Mặc dù đầu tượng người tuyết này không có bờm sư tư, nhưng tư thế của nó lại quá hùng, chân trước thẳng, chân sau phục xuống, trông giống hệt mấy hình ảnh sư tử thường gặp trong sách.
Lại thêm cả cách Quý Đồng với Phương Hạo cố gắng tung tuyết, nên Bùi Thanh Nguyên mới có lý do để nghĩ rằng đây là hiệu ứng được tạo ra nhằm tái hiện hình ảnh lông sư tử đang bay bay.
Ngay giây sau, những bông tuyết nhẹ nhàng bay về phía hắn.
Kèm theo ba tiếng phản đối.
“Đó là mèo!!!” ×2
“Meo meo meo!!!”
…
Ngoài cửa sổ, tuyết vẫn rơi không ngừng. Trong áp lực học tập nặng nề, mọi người càng ngày càng mong đợi đến kỳ nghỉ Đông và nghỉ Tết. Các cửa hàng nhỏ gần trường đã bắt đầu bán phong bao lì xì, không khí Tết dần trở nên rõ rệt hơn.
Gần cuối kỳ là thời điểm mà mọi học sinh đều cực kỳ căng thẳng, Bùi Thanh Nguyên lại càng bận rộn hơn bao giờ hết.
Kỳ thi tháng lần thứ ba đã kết thúc và hắn vẫn là học sinh đứng thứ nhất. Lần thi tháng thứ tư cũng tức là kỳ thi lớn cuối cùng trước khi kết thúc lớp 12 sẽ được tổ chức dưới hình thức thi liên trường, với sự tham gia của mười ngôi trường.
Lần này không chỉ có xếp hạng nội bộ trường Trung học số 2 mà còn có xếp hạng liên trường. Ở một mức độ nào đó thì xếp hạng lần này có thể đánh giá thành tích của học sinh chính xác hơn, vì dù sao thành tích chung của trường Trung học số 2 cũng chỉ nằm trong mức trung bình của thành phố.
Ngoài việc chuẩn bị cho kỳ thi liên trường thì giải bóng rổ cấp tỉnh cũng đã bắt đầu, mỗi tuần phải đấu vài trận. Cũng may thành phố mà Bùi Thanh Nguyên sống là tỉnh lị nên không cần phải đi khắp nơi, chủ yếu là các đội từ những thành phố khác trong tỉnh đến đây.
Trong lúc đó, Bùi Thanh Nguyên vẫn đang nỗ lực vì robot Viên Kẹo, sau khi liên tục tìm tòi và làm quen thì gần đây hắn đã bắt đầu thử hàn các bộ phận cơ khí theo bản vẽ thiết kế.
Mỗi khi tan học về nhà hoặc nghỉ ngơi sau khi học tại nhà, Bùi Thanh Nguyên sẽ ngồi vào bàn làm việc chuyên dụng, đeo kính bảo hộ rồi tập trung chế tạo từng linh kiện được thiết kế cực kỳ tinh vi.
Phải nói rằng quá trình này giảm stress rất hiệu quả, nó có thể khiến người ta bình tĩnh một cách khó hiểu, quên đi những áp lực khác trong cuộc sống mà chỉ đơn thuần đắm chìm vào trong đó.
Hắn đột nhiên hiểu được lý do tại sao những ngày gần đây, Phương Hạo lại mê mệt lắp lego không dứt ra được, cũng hiểu được lý do tại sao có nhiều người dùng trên diễn đàn lại dành tất cả thời gian rảnh rỗi của họ cho robot.
Bùi Thanh Nguyên không nói gì nhưng dường như Quý Đồng tự hiểu được tâm trạng của hắn, nên bất cứ khi nào thấy hắn như vậy, Quý Đồng sẽ ngoan ngoãn ngồi chơi với Phương Hạo ngoài ban công hoặc trong phòng, chừa lại phòng khách yên tĩnh cho hắn.
Vào một đêm trăng thanh, hắn trở về nhà một mình sau buổi tập bóng. Gần đây, hắn đã bắt đầu lờ đi sự xì xèo của Phó Thành Trạch, không để Quý Đồng đến nhà thể chất mỗi tối với mình nữa.
Từ khi Bùi Thanh Nguyên biết Quý Đồng có bạn bè riêng, biết cậu có thể đến thế giới khác, hắn đã trải qua đấu tranh tâm lý. Sau một thời gian, hắn mới đánh bại được mối lo sợ không rõ nguồn gốc kia, lý trí hắn cho rằng nên để Quý Đồng có thời gian và cuộc sống của riêng mình thay vì luôn phải phụ thuộc vào hắn.
Mặc dù Quý Đồng là hệ thống phục vụ hắn trên danh nghĩa, nhưng Bùi Thanh Nguyên chưa bao giờ coi đây là mối quan hệ phụ thuộc, họ là bạn bè bình đẳng.
Đèn trong phòng khách vẫn sáng, qua cửa kính trong suốt, hắn nhìn thấy Quý Đồng và Phương Hạo đang ngồi ngoài ban công, bên cạnh là dải đèn sao lấp lánh.
Nhưng hôm nay họ không ngồi đối mặt với nhau chơi cờ quanh bàn tròn nữa, mà ngồi sóng vai quay lưng về phía hắn. Một lớn một nhỏ đang cúi đầu như đang thì thầm gì đó, Phương Hạo cao hơn nhiều nhưng chân lại không chịu để yên, trái lại Quý Đồng ngồi yên trông càng giống ông cụ non.
Giữa đêm Đông, hai bóng lưng nhìn có vẻ cô đơn.
Tự dưng nhớ đến bóng lưng trong giấc mơ kia, tâm trạng Bùi Thanh Nguyên bỗng trở nên phiền muộn.
Hắn lại nghĩ đến câu hỏi mà chưa có lời giải kia, liệu trí tuệ nhân tạo có cảm thấy cô đơn không?
Bùi Thanh Nguyên đi về phía ban công, trong đầu đang nghĩ xem nên nói gì chợt nghe thấy tiếng nước chảy rào rào.
Còn có tiếng vui mừng của Quý Đồng: “Lại câu được rồi!”
Bùi Thanh Nguyên đến trước cửa kính mới thấy hai người trước mặt đang bày một cái chậu dài đầy nước, bên trong có rất nhiều cá thường thấy ngoài chợ.
Phương Hạo nhìn con cá đang cắn lưỡi câu của cậu, rồi nhìn lại cái xô nhỏ trống rỗng bên chân mình, giận dữ nói: “Chỉ là tạm thời dẫn trước thôi, em đuổi kịp bây giờ đây!”
Quý Đồng cười he he: “Thôi thì con này làm món kho nhá, con sau làm món hấp theo ý em, ký chủ kho cá ngon cực.”
Nói đoạn, cậu nghe thấy tiếng cửa kính sau lưng kéo ra, lập tức quay đầu lại vui vẻ chào hắn: “Anh về rồi à!”
Bùi Thanh Nguyên:…
Nỗi cô đơn mà hắn tưởng đã biến mất trong chớp mắt.
Dù cho hắn thêm một tấn trí tưởng tượng thì hắn cũng chẳng thể nghĩ ra Quý Đồng với Phương Hạo sẽ bày một cái chậu ngoài ban công để thi câu cá, đã thế còn lên kế hoạch chu đáo cho hậu sự của mấy con cá này.
“Anh về rồi.”
Bùi Thanh Nguyên bình tĩnh trả lời, sau khi nhìn một vòng xung quanh, hắn quay đầu nhìn về phía bàn làm việc của mình, nói: “Anh đi lắp Viên Kẹo.”
Cuộc thi câu cá ngoài ban công vẫn tiếp tục. Trong căn phòng với ánh đèn vàng ấm áp, Bùi Thanh Nguyên đang cẩn thận hàn các thanh sắt, chân máy của robot Viên Kẹo đã bắt đầu thành hình.
Nói tóm lại, trong không khí tràn ngập sự yên tĩnh hài hòa lạ thường.
Chỉ là thỉnh thoảng món cá kho lại vô cớ hiện lên trong đầu hắn.