Ánh mắt của Tiêu Cảnh Vũ ngập tràn sự thất vọng, ngừng một chút anh khẽ tiếp lời: “Tôi chỉ biết dỗ cậu theo bản năng, vậy nên tôi không ngờ lại khiến cậu càng thêm tức giận và chán ghét thế này. Tôi xin lỗi vì đã làm chuyện có lỗi với cậu, tôi hứa với cậu, từ nay trở đi tôi tuyệt đối không vượt quá bổn phận một lần nào nữa.”
Nói hết những suy nghĩ đang hiện diện trong đầu, Tiêu Cảnh Vũ không để Ngư Tranh chướng mắt mà xoay người rời khỏi.
Tuy nhiên, ngay khi anh vừa đặt tay lên tay nắm cửa, giọng nói nghiêm nghị của Ngư Tranh chợt truyền đến ngăn chặn: “Đứng lại, quay về chỗ cũ.”
Đứng ở cửa, Tiêu Cảnh Vũ lưỡng lự một hồi mới quay trở lại đối diện Ngư Tranh, kể cả khi không phải anh tình nguyện thì với tư cách là một người làm công ăn lương cho cô và ông Ngư, anh bắt buộc có nghĩa vụ phải làm theo lời cấp trên.
Đợi tới khi Tiêu Cảnh Vũ đứng yên trước mặt mình, thái độ gắt gao của Ngư Tranh vừa nãy giờ đây đã hòa hoãn hẳn. Cô đứng tựa lưng vào vách tường, thẳng thừng đề nghị: “Tỏ tình đi.”
“Hả?” Tiêu Cảnh Vũ tưởng mình vừa nghe nhầm mà ngạc nhiên thốt lên, trái tim dưới ngực trái cũng tự động đập thình thịch vô cùng mạnh mẽ.
Ngư Tranh vẫn luôn nhìn thẳng vào Tiêu Cảnh Vũ, đợi mãi không thấy anh trả lời, cô lần nữa lặp lại yêu cầu: “Cậu nói thích tôi, vậy cậu tỏ tình đi. Tôi không cần tư cách vô thực gì đó của cậu, tương lai của cậu tôi lo được.”
Nghe những lời Ngư Tranh nói, Tiêu Cảnh Vũ không nhịn được bật cười vô hồn, một phần anh không thể ngờ có ngày sẽ tỏ tình với cô trong hoàn cảnh này, phần còn lại anh có cảm giác đã sắp bước một chân vào hào môn làm chuột sa hũ nếp.
Ngư Tranh dõi theo phản ứng của Tiêu Cảnh Vũ, cô biết mình đã quá vội vàng và lỡ lời khi gián tiếp nhắc đến vấn đề tiền bạc khiến lòng tự tôn của anh bị đả động, nhưng lời đã nói ra không cách nào rút lại, hối hận cũng vô nghĩa.
Cơ thể Ngư Tranh dần hạ thấp xuống, cô co gối ngồi bệt trên sàn, lòng dạ rõ ràng đã sụp đổ nhưng ngoài mặt vẫn vờ tỏ ra kiêu ngạo: “Từ nay cậu cứ làm tốt bổn phận của mình là được rồi.”
Đáp lại Ngư Tranh vẫn là khoảng không yên lặng, nhưng lần này Tiêu Cảnh Vũ không chọn cách trốn tránh, càng không có suy nghĩ tự ti so sánh sự tương xứng.
Anh ngồi xổm xuống, trân trọng nắm lấy hai bàn tay của Ngư Tranh, trên gương mặt cũng đã sớm lấy lại hy vọng, anh nghiêm túc nhìn cô, tình cảm bộc bạch: “Ng…”
“Đồng ý!”
Tiêu Cảnh Vũ còn chưa kịp nói, Ngư Tranh đã ngắt ngang đáp một cách chắc nịch. Trước sự nhiệt tình quá mức của cô khiến anh sững người trong giây lát, sau đó chỉ biết giơ tay che mặt cười: “Anh còn chưa nói gì mà…”
Ngư Tranh phụng phịu lườm anh, thấp giọng cằn nhằn: “Chậm chạp!”1
Lời Ngư Tranh vừa dứt, Tiêu Cảnh Vũ chớp mắt đã nhào tới một tay ôm mặt cô, một tay chống xuống sàn giữ trọng tâm cơ thể, mạnh mẽ áp môi mình lên môi cô.
Giây phút môi chạm môi, Ngư Tranh vừa cảm giác toàn thân tê rần ngứa ngáy, lại vừa ấm áp dễ chịu không muốn rời ra.1