Trên quần lót tối màu có một vết ẩm lớn, màu sắc càng trở nên sẫm hơn, vết bẩn dính ra cả quần bò bên ngoài.
Lúc này Bách Xương Ý mới thả Đình Sương ra, đi sang bên cạnh rửa tay.
Đình Sương thất thần chống người dậy, thở dốc không ngừng, ngơ ngác cảm nhận nhiệt độ của chất lỏng trong quần từ từ lạnh dần. Chờ đến khi cậu hoàn toàn hồi phục lại tinh thần, lúc này Bách Xương Ý đang ở bên cạnh đã tao nhã rán dẻ sườn.
“**, thầy… ờmm…” Đình Sương bị chất lỏng lành lạnh dính trên quần làm cho khó chịu, lại nhìn dáng vẻ hiện giờ của Bách Xương Ý, tức giận đến mức chẳng biết mắng chửi thế nào: “Em chỉ mặc có mỗi cái quần này tới đây thôi, thầy không để cho em cởi quần trước được ư? Hiện tại em biết mặc gì bây giờ? Quần của thầy hả?”
Bách Xương Ý lật miếng dẻ sườn, nói: “Không vừa đâu.”
Đình Sương cả giận nói: “Vậy em mặc cái gì? Cởi truồng à?”
Bách Xương Ý hơi cong khóe môi, nói: “Tôi không ngại.”
Đình Sương chăm chú nhìn gò má của anh nửa ngày trời, kính không gọng này, dây kính này, áo cao cổ này, bộ dạng nhã nhặn cấm dục này…
“Nhã nhặn cặn bã, mặt người dạ thú.” Đình Sương vừa mắng vừa chật vật nhảy xuống khỏi bệ bếp, cầm một cái lọ gia vị chẳng biết là lọ gì, muốn đổ vào trong món sườn xào chua ngọt của Bách Xương Ý.
Bách Xương Ý một tay bắc nồi, một tay cướp lấy lọ gia vị trong tay Đình Sương, cười nhẹ bảo: “Đừng nghịch.”
Đình Sương đang muốn bày trò phá hoại tiếp, Bách Xương Ý đã hôn xuống môi cậu một cái: “Được rồi, đừng nghịch nữa.”
Đình Sương đột nhiên bị nụ hôn này khiến cho hết nghịch.
Cũng hết giận luôn.
Trong lồng ngực có một thứ gì đấy nảy lên.
Hơi phát chướng.
Cậu đứng bên cạnh Bách Xương Ý một lúc, vừa nhìn anh rán dẻ sườn, vừa yên lặng ăn hết một que kem, ăn xong mới nhỏ giọng nói một câu: “Em đi tắm rửa đây.” Sau đó kéo quần bò lên rồi đi về phía phòng tắm.
Trong phòng tắm.
Dòng nước ấm áp chảy từ trên đỉnh đầu xuống, chảy khắp toàn thân.
Đình Sương cúi đầu, ôm lấy ngực trái của mình.
▬ Được rồi, đừng nghịch nữa.
Ừ…
Thì không nghịch nữa.
Lần này tắm có lâu hơn lúc bình thường, cậu nhìn dòng nước chảy ào ào trên làn da của mình, cuốn đi những bụi bặm không nhìn thấy được.
Tắm xong, đóng nước.
Đình Sương không tìm được khăn tắm để lau người.
Cậu muốn gọi Bách Xương Ý, hỏi xem khăn tắm để ở đâu, thế nhưng không biết nên xưng hô thế nào.
Professor, thầy mang khăn tắm cho em với?
Không được, từ Professor không dùng như thế được.
Gọi thẳng tên?
Lại không dám.
Hơn nữa Đình Sương chưa từng hỏi anh chữ Bai Changyi tiếng Trung viết như thế nào.
Đình Sương xoắn xuýt nửa ngày, thế rồi không biết xấu hổ, to mồm gọi về phía nhà bếp: “Anh yêu ơi, em không có khăn tắm ——”
Một phút sau, Bách Xương Ý xuất hiện trước cửa phòng tắm, gõ gõ cánh cửa đang đóng chặt.
Đình Sương mở cửa thành một cái khe, không dám nhìn vẻ mặt của Bách Xương Ý, thò cánh tay ra quơ quơ một lúc mới tóm được cái khăn, nắm chặt, sau đó dùng tốc độ ánh sáng rụt nhanh vào phòng tắm.
Bách Xương Ý ở ngoài cửa nói: “Chuẩn bị ăn cơm thôi.”
Đình Sương lại mở cửa thành một cái khe: “Này…”
Bách Xương Ý hỏi: “Ai là này?”
Còn ai vào đây nữa?
Muốn em gọi như vừa nãy chứ gì?
Đứng dưới mái hiên nhà người ta, không thể không cúi đầu.
Đình Sương ngó đầu ra, nói: “Anh yêu ơi, cho em mượn một cái quần đùi đi… rộng thì mặc rộng chứ sao…”
Hai phút sau, Đình Sương nhận được một cái quần lót sạch sẽ.
Đúng là rộng thật, nhưng dù sao cũng đỡ hơn phơi chym ngồi ăn cơm.
Trên người Đình Sương khoác cái áo sơ mi màu trắng, phía dưới mặc quần xà lỏn xám của Bách Xương Ý, chân tùy tiện xỏ dép lê, vừa cài cúc áo vừa đi về phía nhà bếp.
Bách Xương Ý bưng hai đĩa thức ăn từ nhà bếp đi ra, vừa khéo nhìn thấy Đình Sương đi về phía này, một cái quần lót bị cậu mặc thành quần đùi trễ cạp, mắc lỏng lẻo trên hông, kéo một cái là tụt, hai cẳng chân phía dưới thon dài thẳng tắp, múi cơ cân đối tạo nên cảm giác chắc khỏe, tựa hồ rất thích hợp để bị đối xử thô bạo.
Đình Sương nhìn ánh mắt đằng sau tròng kính của anh, hỏi: “… Thầy muốn làm gì?”
Bách Xương Ý liếc mắt nhìn nhà bếp, nói: “Qua bưng đồ ăn lên đi.”
“Ồ, tới đây.” Đình Sương bưng nốt món còn lại ra bàn ăn.
Hồi trước cảm thấy cách càng xa càng tốt, bây giờ cậu lại ngồi sát bên cạnh Bách Xương Ý, chân nhỏ hơi động đậy một cái là có thể chạm vào ống quần anh.
Cậu vừa ăn cơm vừa không ngừng chạm vào chân Bách Xương Ý, hơn nữa còn quan sát vẻ mặt của anh.
Xì…
Đến thế rồi mà lão già này còn giả vờ ăn cơm đứng đắn.
Đình Sương gắp một miếng sườn xào, gặm cực kỳ hăng say, chân nhỏ ở dưới bàn tiếp tục ghẹo Bách Xương Ý.
Vẻ mặt của Bách Xương Ý cuối cùng cũng thay đổi.
Hừ hừ…
Không kiềm chế được rồi chứ gì?
Mặt người dạ thú!
Bách Xương Ý đặt đũa xuống, gọi: “Ting.”
Đình Sương ngẩng đầu lên: “Dạ?”
Bách Xương Ý dùng giọng điệu giáo dục trẻ nhỏ, nói: “Lúc ăn cơm không được rung đùi.”
Lúc ăn cơm không được rung đùi.
Không được rung đùi.
Rung đùi.
Chi, chu, kou, ba. (彳亍口巴 gộp lại thành 行吧-Ok fine)
Không rung đùi thì không rung đùi.
Đình Sương rụt chân lại, khô không khốc nói: “Ngại quá không để ý.”