Đơn Nhất không phải là ngốc, ngược lại, cậu còn rất thông minh. Những chuyện bình thường, cậu chỉ cần nghĩ một chút là ra.
Là ai biết nội dung bài luận của cậu?
Lại là ai biết tên tài khoản trên Baidu của cậu?
Chỉ cần suy luận một chút là đáp án đã rành rành ngay trước mặt.
Tuy người này khiến Đơn Nhất có chút chấn động, nhưng, khoảng cách về tuổi tác không quan trọng, giới tính càng không là vấn đề…
… Bắt đầu từ ngày thứ hai sau đó, mỗi khi vị giáo sư già môn Lịch sử nghệ thuật giảng dạy, ông đều cảm thấy có một đôi mắt thấm nồng ý tình chăm chú dõi theo mình…
Tâm hồn già héo cằn cỗi của vị giáo sư từng bị đả kích nặng nề bởi sự thờ ơ học hành của sinh viên giờ đây đã phấn chấn tươi trẻ lên lại…
~~**~~
Dưới đây là những lời nhảm của vị giáo sư già tội nghiệp (không tính trong chính văn):
Gần đây giáo sư rất happy, tiết học của lão cuối cùng cũng đã có người thích học!!
Trường đại học này không phải là ngôi trường quá chú trọng đến thành tích học tập đơn thuần của bọn sinh viên mà là loại quan tâm nhiều về năng lực.
Đối với sinh viên học viện nghệ thuật mà nói, bọn họ học những môn văn hóa cũng chỉ là để hưởng ứng lời hiệu triệu của nước nhà mà thôi. Cho dù có cúp học thi rớt cũng không phải vấn đề gì to tát lắm, chỉ cần chuyên ngành của bọn họ – nghệ thuật làm tốt là xem như vạn sự trôi chảy. Thông qua thành tích học tập rạng danh nhà trường, không đến lượt bọn họ, chỉ cần đoạt được giải quốc tế nào đó về những cái như ca hát hội họa nhạc khí…v.v là được rồi.
Có thể nói thế này, học viện nghệ thuật này chiêu sinh vào toàn bọn điên, chứ không phải mọt sách.
Ở mặt nào đó thì đó là chuyện tốt, chí ít là nó khiến học viện nghệ thuật có được danh tiếng tương đối tốt trên quốc tế, mỗi năm đều có vô số học sinh cố sống cố chết vào cho bằng được. Nhưng những học sinh đó sau khi đậu đều chỉ chuyên tâm vào nghệ thuật, môn học văn hóa đều quăng sau não hết rụi.
Mà trong những môn học văn hóa thì Lịch sử nghệ thuật đứng thứ hai trong danh sách “những môn học khô khan vô vị trong mắt sinh viên”, đương nhiên cũng không được bọn sinh viên quan tâm gì cho cam. ( Đứng đầu là Ngôn ngữ nghệ thuật, học cách dùng sáu loại ngôn ngữ trên thế giới để biểu đạt các danh từ trong nghệ thuật)
Thân là giáo sư môn Lịch sử nghệ thuật, đương nhiên đã thấy qua nhiều loại sinh viên, cũng trải qua biết bao sự kiện. Giờ học ồn ào, cúp học đồng loạt, có người quậy phá… những chuyện này nhiều đến đếm không xuể. Nhất là sau khi thi dù hầu như tất cả đều rớt nhưng nhà trường mặc kệ, vẫn bắt ông làm gì thì làm cũng phải sửa toàn bộ thành đậu.
Hu hu hu, ông dễ dàng lắm sao?
Trong biển học mênh mông, ông lăn lộn…bò trườn… lặn ngụp… bơi ngửa… bơi ếch… bơi bướm… bơi tự do… thở bong bóng…
Cuối cùng cũng đã khiến ông đợi được một đứa nho tử khả giáo rồi!! Thành tích là nhất của nhất! Mỗi lần thi tuy không thể lấy trọn điểm, nhưng đều lấy được xuất sắc, là đứa duy nhất trong N năm dạy ở cái học viện này ông gặp được.
Nhưng!
(Cho ông rút khăn chấm nước mắt cái )
Đứa học sinh này cái gì cũng tốt, chỉ có tư duy là không được bình thường thôi!
Trong mấy năm dạy cậu, ông đã bị những tư tưởng kì dị của cậu chỉnh đến sắp đứng bóng. Hết mắc bệnh loét bao tử thì đến đau dạ dày, hết mắc bệnh tim thì chuyển sang cao huyết áp, có một lần xém nữa là trúng gió thành bại liệt luôn!!!
Trong lúc ông cảm thán sự u uất của cuộc đời, trời cao bất công thì ông lại nghênh tiếp đứa học sinh thứ hai!!
Nói đến đứa trẻ này, quả thật là một học sinh ngoan hiền!! Tuy chỉ là dự thính nhưng lại tương đối hiểu rộng, với lịch sử nghệ thuật Trung Quốc thời cổ tương đối rành rẽ! Sự xuất hiện của anh đã thay đổi cục diện tình hình bàn luận những vấn đề méo mó về sử tây phương giữa ông và “học sinh số một”, quan trọng nhất là – đứa trẻ này là người bình thường!!! (khóc) Không bao giờ nói ra những thứ như ‘wao wao wao Tần Thủy Hoàng thật là trâu bò đó nha người ta thích ảnh quá đi thôi người ta thật siêu muốn SM ảnh quá đi a~~ ‘
Nhưng đến cuối cùng…
(Cho ông rút áo lau nước mắt lần nữa)
“Học sinh số một” và “Học sinh số hai” lại đi cấu kết với nhau! Gian phu dâm phu làm xằng làm bậy! Trước mặt lão nhân gia ông đây mà cứ liếc mắt đưa tình đánh yêu mắng yêu anh anh em em ngọt ngọt ngào ngào ân ân ái ái !!
Ông chán chường rồi… Ông suy sụp rồi…
— Cuối cùng!
Đương trong cảnh mù mịt tăm tối ấy!Ông cảm nhận được sự ủng hộ thầm lặng của một người nào đó!!
Tuy rằng ông không biết người đó là ai, nhưng ông vẫn cảm nhận được ánh mắt rực lửa nồng nhiệt ấy… lúc ông trên lớp, khi ông tan trường, lúc ông ăn cơm, khi vào toilet…
Ánh mắt ấy vẫn mãi dõi theo ông!!! Nói với ông Fight Fight!!
Vì người đang thầm lặng ủng hộ ông, ông phải kiên cường lên! Ông phải mạnh mẽ! Ông phải cố gắng hơn nữa! Ông phải thẳng lưng ưỡn ngưc! Ông phải kiên trinh bất khuất! Ông phải dũng cảm tiến lên!!…