“Khánh quốc đặc phái viên còn đang kháng nghị sao?” Hoàng Đế bỗng nhiên cảm thấy hứng thú hỏi.
Vệ Hoa gật đầu, cười khổ nói: “Vị Lâm đại nhân kia ngày ngày cãi nhau ở Hồng Lư Tự, kêu bất bình thay cho Thôi gia, nói triều đình không tra mà làm, mạnh mẽ giam hàng hóa cùng tiền tài của Thôi thị, chính là làm xằng làm bậy, làm ảnh hưởng tới sự bang giao hai nước.”
Hoàng Đế mắng: “Thôi gia là cái gì? Là kẻ buôn lậu lớn nhất của Khánh quốc! Trẫm giúp nam man tử quản giáo thần dân, bọn họ không đến tạ ơn trẫm, còn tới oán trẫm, đám nam man tử này quả thật không biết lễ số gì cả.”
Vệ Hoa cười khổ, nghĩ thầm ngài giúp dị quốc quản giáo thương nhân, nhưng hàng hóa cùng bạc nuốt vào trong miệng lại không chịu phun ra, làm sao có thể nói cho thông. Thôi gia xảy ra chuyện, Lâm Văn thân là đặc phái viên toàn quyền Khánh quốc trú tại thượng kinh, lại không biết tin tức trong đó, dĩ nhiên nên vì con dân nước mình tranh đấu.
“Phiền toái nhất vẫn là vị tham tán Vương Khải Niên kia.” Vệ Hoa bỗng nhiên nhức đầu nói: “Lâm đại nhân chẳng qua là gây chuyện ở Hồng Lư Tự, vị Vương đại nhân này ngày ngày chạy Thái Thường Tự, yêu cầu vào cung gặp Bệ Hạ, nói Thôi thị chính là đại thương nổi tiếng của Khánh quốc, bọn họ thân là quan viên Khánh quốc, nhất định phải duy trì lợi ích cho Thôi thị.”
Hoàng Đế nghe vậy ngây ra, giận quá thành cười, cười ha ha nói: “Thú vị, thật là thú vị. Phạm Nhàn không chỉ có bản thân hắn thú vị, ngay cả tâm phúc của hắn cũng thú vị như vậy… Rõ ràng là chủ nhân của hắn muốn cắn chết Thôi gia, để cho hắn làm loạn như vậy, không chỉ rửa sạch cái mông thay cho Phạm Nhàn, còn thuận tay làm trẫm trở nên dơ bẩn.”
…
…
Nhưng đối với vị đồng nghiệp ở phía nam kia, Vệ Hoa vẫn có chút cảnh giác, không nhịn được nói: “Bệ Hạ, nếu như… đem ngọn nguồn chuyện này âm thầm truyền về Nam Khánh, để cho Hoàng Đế Nam Khánh biết Phạm Nhàn lén lút làm việc, ám thông triều đại, chỉ sợ sẽ nhận cơn giận lôi đình… Nói không chừng hắn sẽ không cách nào bò dậy được nữa.”
Trong mùa hè hai nước đàm phán, để cho hắn biết Phạm Nhàn dáng vẻ thư sinh ôn văn nhi nhã này, trong xương cốt lạnh lùng tàn nhẫn như thế nào, thế cho nên sau khi hắn tiếp nhận Chỉ huy sứ cẩm y vệ, lập tức liền coi Phạm Nhàn như địch nhân lớn nhất của chính mình, thời khắc nghĩ tới làm sao có thể làm cho Phạm Nhàn xui xẻo, lúc này nghĩ tới độc kế để cho Phạm Nhàn khó có thể trở mình, không khỏi sinh lòng phấn khởi, khuôn mặt kỳ vọng nhìn Hoàng Đế.
Làm hắn thất vọng chính là… Hoàng Đế vẫn chỉ lắc đầu.
“Đem ánh mắt nhìn ra xa một chút.” Hoàng Đế mang theo ý cười nhạo nói: “Thôi gia hàng hóa vốn ở trong biên giới, trẫm muốn đoạt hàng hóa này có ích lợi gì? Chẳng lẽ trẫm còn để tâm đến tiền bạc của đám thương nhân kia sao?… Triều đình dĩ vãng một mực cùng vị trưởng công chúa kia giao thiệp, song phương đều được không ít lợi ích… Sở dĩ lần này cần hợp tác với Phạm Nhàn, chẳng lẽ ngươi không rõ nguyên nhân ư?”
Hoàng Đế nhặt lên quyển sách trên bàn, một mặt đọc một mặt nhẹ nói: “Nam Triều nội khố, lập tức sẽ đổi thành họ Phạm rồi, nếu như ngươi cũng không đủ nắm chắc đem hắn tiêu diệt, như vậy tốt nhất nên đối với hắn khách khí một chút, con dân trong quốc gia của trẫm, còn trông cậy vào vị Phạm đề ty kia… Hàng năm không ngừng mà đưa chút ít hàng giá rẻ.”
Vệ Hoa rời đi, sắc mặt Hoàng Đế tựa hồ trong thời gian ngắn buông lỏng rất nhiều, duỗi lưng mỏi một cái, ngáp cái thật to. Lúc này một vị nữ tử dung nhan mỵ lệ, đang mặc cung phục cao quý vén rèm đi ra, nhìn phương hướng tân nhậm chỉ huy sứ đại nhân rời đi, nháy mắt, tò mò hỏi: “Đang nói gì đấy? Nghe thật giống như có liên quan tới Phạm Nhàn.”
“Lý Lý, vừa nghe thấy hai chữ Phạm Nhàn ngươi đã khẩn trương như vậy, chẳng lẽ không sợ trẫm ghen ư?” Hoàng Đế trẻ tuổi một tay ôm nàng tới, kéo vào trong ngực khinh bạc, ở bên tai của nàng nói: “Phạm Nhàn ở phía nam động thủ đối với Tín Dương, trẫm… phối hợp với hắn một chút.”
Không chỉ là phối hợp một chút, đường dây của Thôi gia ở phương bắc đã bị phá hủy hoàn toàn, mà hàng hóa cùng ngân lượng bị giữ đã bị cẩm y vệ niêm phong, một đại thị tộc lấy buôn bán nổi tiếng thiên hạ, bị chặt một cái tay, mà cái tay còn lại đặt ở nội bộ Khánh quốc, đã sớm bị Giám Sát Viện âm trầm kinh khủng hoàn toàn chặt đứt.
Tư Lý Lý ha ha cười một tiếng đáp: “Dĩ nhiên khẩn trương, Phạm đại nhân chính là người làm mai cho chúng ta mà.”
Hoàng Đế trẻ tuổi vừa nghĩ cũng đúng, nếu như không có Phạm Nhàn đưa ra chủ ý “kỳ quái” như vậy, để cho Khổ Hà thúc tổ thu Lý Lý làm đồ đệ, lấy thân thế thân phận của Lý Lý, muốn vào cung, quả thật có chút phiền toái.
“Đang nhìn cái gì vậy?” Tư Lý Lý tò mò đoạt lấy quyển sách trên tay Hoàng Đế.
Hoàng Đế gấp gáp quá mức, trở tay đoạt lại, nói: “Phạm Nhàn chuyên môn gửi cho trẫm một chương mới nhất của Thạch Đầu Ký… Khắp thiên hạ độc nhất vô nhị, cũng đừng làm hỏng.”
Tư Lý Lý sáng rỡ cười một tiếng, dựa vào bên cạnh hắn, nhẹ nói: “Phạm Nhàn làm sao lại dám… hạ thủ đối với trượng mẫu nương của mình?”
Hoàng Đế lắc đầu nói: “Người này có lá gan còn lớn hơn trẫm không ít, trong cung ở phía nam so với chúng ta phức tạp hơn quá nhiều, ai biết được cjws?”
Bắc Tề quốc con sông thanh quý nhất, chính là Ngọc Tuyền hà từ trên núi chảy xuống, vòng quanh hoàng cung nửa vòng, sau đó rời thượng kinh cổ thành. Càng đi ngược lên, cách hoàng cung càng gần, cũng càng an tĩnh.
Hôm nay bão tuyết, bờ sông ẩn có vụn băng, lạnh lẽo vô cùng, ở địa phương giữa rừng cây đã có thể thấy mái hiên của hoàng cung, lại có một tòa tiểu viên, cũng không biết là người thân phận ra sao mới có thể ở chỗ này.
Một thiếu niên ước chừng mười ba mười bốn tuổi, lúc này đang làm việc trong viên. Thiếu niên gương mặt hơi mập, đang kéo cối đá ở trong viên, cắn răng đi lòng vòng, cối đá phát ra chi chi tiếng vang, chân của hắn có chút run rẩy, ở khí trời trời đông giá rét, áo trên người hẳn là bị mồ hôi làm ướt phía sau lưng, thật là đáng thương khó nói thành lời.
Vòng vo vài vòng, thiếu niên rốt cục chịu đựng không nổi nữa, đem cái cán trong tay đẩy ra, quay đầu lại nổi giận mắng: “Bên trong không có đậu! Để cho ta đẩy không làm gì! Chẳng lẽ ngay cả đầu con lừa ngươi cũng không mua nổi ư!”
Đối tượng hắn tức giận mắng, lúc này đang tiêu dao vô cùng ngồi ở dưới mái hiên, nằm ở trên ghế nằm có tấm đệm thật dày, cặp mắt sáng ngời mà không đoạt người đang nhìn bông tuyết gào thét mà qua mái hiên, tựa như xuất thần. Nghe tiếng rống giận dữ của thiếu niên, nàng mới ngáp một cái, đứng dậy, duỗi người, mệt mỏi vô cùng nói: “Hôm nay trời tuyết, đi nơi nào mua đậu chứ? Về phần con lừa… Bây giờ không phải là có ngươi sao? Ta mấy ngày hôm trước đã đem lừa bán, trong vườn đàn gà, qua mùa đông cũng muốn sưởi ấm, dù sao cũng cần tiền.”
Hai người cổ quái này, dĩ nhiên là Phạm Tư Triệt bị trục xuất đến Bắc Tề, cùng nhân vật nổi danh nhất thế hệ trẻ của Bắc Tề quốc: Hải Đường cô nương.
Hải Đường mặc một bộ áo bông vải, hai tay đút ở trong túi quần, trên khuôn mặt thật thà không có gì lạ hiện lên một nụ cười, nhìn Phạm Tư Triệt nói: “Ca ca ngươi mấy ngày trước gửi thư, để cho ta hảo hảo quản giáo ngươi.”
Nàng nói chưa dứt lời, vừa nói lời này, Phạm Tư Triệt rốt cục thật phát điên, hắn đi tới thượng kinh cũng có chút ngày, kết quả chuyện gì cũng không làm, chính là bị thôn cô này bắt làm công, ngay cả Nghiên Nhi cũng bị nàng đưa đi!
Nhưng vị thôn cô này địa vị cao, võ công cường, tâm tư linh, tự mình nghĩ rất nhiều cách trốn, cũng không đạt hiệu quả, thượng kinh cuộc sống, thật là khổ vô cùng. Nghĩ đến chỗ này lễ, hắn tức giận ngồi chồm hổm xuống, mắng: “Ngươi là người thế nào của ta? Tại sao phải quản giáo ta?”
Hải Đường cười cười, không có đáp lời, chẳng qua là vừa nằm xuống, hai mắt khép hờ, tựa như muốn ở trong khung cảnh gió tuyết này ngủ thiếp đi.
Phạm Tư Triệt nhìn nàng, biết nếu như mình không nghe lời, đoán chừng ngay cả cơm cũng không được ăn, đành phải lần nữa cầm cối đá, oán hận nghiến răng nghiến lợi nói: “Dáng vẻ như một thôn cô, còn muốn gả cho anh ta! Đừng hòng ta thừa nhận chị dâu như ngươi!”