Cô lại gật đầu chắc nịch.
Trong phòng chỉ còn Khang Kiều và Hoắc Liên Ngao. Từ đầu tới cuối, Khang Kiều không dám nhìn mặt anh, cô đoán biểu cảm trên gương mặt Hoắc LiênNgao lúc này nhất định là ngập tràn phẫn nộ.
Giọng nói lại vọng qua micro: “Có thể bắt đầu rồi”.
Ánh sáng trong phòng lại tối đi một chút. Bóng anh và bóng cô hắt lênbức tường cũ nát, mơ hồ không rõ. Hai người chỉ cách nhau một khoảng nhỏ xíu, chỉ cần cô hơi đổ người ra phía trước, khoảng cách đó sẽ lập tứcbiến mất.
Khang Kiều cúi đầu núi với Hoắc Liên Ngao: “Hãy tưởng tượng những chuyện xảy ra sắp tới là khi cái băng keo của anh vẫn còn nguyên”.
Như vậy sẽ bớt ngượng ngập.
Lời Khang Kiều nói không nhận được hồi đáp của Hoắc Liên Ngao, ngược lại những người kia lại như gắn thiết bị nghe trộm trên người cô vậy, lậptức cảnh cáo: “Không, không, cô phải hết sức nhập tâm, thể hiện như haingười đang yêu nhau cuồng nhiệt ấy, hiểu không?”.
Khang Kiều vẫn cúi gằm.
“Hiểu chưa?”
Micro vang ra tiếng “rè…” xé tai vì người kia bỗng nâng cao tông giọng.
Cô gật đầu.
“Được, tôi đếm đến ba, hai người bắt đầu!”
Một.
Khang Kiều khẽ gọi Hoắc Liên Ngao.
“Hoắc Liên Ngao, họ nói với tôi rằng dòng chữ Tạm biệt Khang Kiều trên bức tranh treo tường là do anh viết, có đúng vậy không?”
Không có câu trả lời.
Hai.
“Hoắc Liên Ngao, anh có biết không? Có một buổi tối, vì công viên mạohiểm chú Hoắc tặng cho anh, tôi đã cảm thấy rất ấm ức. Vì sao Tiểu Phàncủa tôi không có, sau đó tôi rất giận anh, giận đến mức định làm chết cá của anh. Thế rồi tôi nhìn thấy bức tranh và dòng chữ Tạm biệt KhangKiều treo trong phòng anh. Lúc đó, tôi rất vui, bởi vì, tôi luôn nhớ bàngoại tôi, tôi luôn cảm thấy bà sống trong những hàng chữ đó.”
“Hoắc Liên Ngao, chúng là do anh viết, phải không?” Khang Kiều nghe thấy giọng nói của mình ngập tràn thành ý.
Cuối cùng…
“Việc này rất quan trọng với cô sao?”
“Ừm.”
Phải, ít nhất là vào lúc này, cực kỳ, cực kỳ quan trọng.
“Dòng chữ đó do tôi viết.”
Vậy là được rồi, vậy là được rồi!
Khi tiếng “Ba” vang lên, Khang Kiều rướn người, tìm chính xác bờ môi của Hoắc Liên Ngao, hôn lên.
Khi cái đầu đó hướng về phía anh, ánh mắt Hoắc Liên Ngao chuyển về phíalớp kính đậm màu hình vuông, mọi việc đều đang được thực hiện đúng theokế hoạch.
Giống như suy đoán trước đó, muốn lừa được Khang Kiều đối với anh mà nói là một chuyện quá đỗi đơn giản. Điều khiến Hoắc Liên Ngao bất ngờ làmột cô gái lúc nào cũng im lìm như khúc gỗ ban nãy lại nói không ít.
Chính những lời nói đó khiến cho giây phút này…
Không giống một vở kịch.
Anh thật sự bị bắt cóc tới đây, những người đó thật sự đang xem kịchhay, căn phòng gỗ tỏa ra mùi ẩm mốc, giấy dán tường cũ đến xỉn màu,và…
Và bờ môi dán lên môi anh còn mềm mại và mát lạnh, mát lạnh như mộtmiếng kem được đưa vào tay anh khi lao lên khỏi cơn sóng biển giữa ngàyhè.
Lành lạnh, mềm mềm, khiến người ta chỉ muốn ăn thêm miếng nữa.
Anh nhíu mày, hất tung suy nghĩ ấy ra khỏi đầu. Anh đã không chỉ một lần nghe được định nghĩa về nụ hôn qua lời của những người bạn: Mùi vị ấygiống như một lát cá sống, với đủ các loại cá khác nhau. Hôn gái da đenthì giống cá tầm, hôn gái da trắng giống cá hồi, hôn gái châu Á sẽ giống vị mực.
Còn Khang Kiều…
Khang Kiều là khúc gỗ, gỗ thì đương nhiên là cá gỗ. Đúng, là cá gỗ.
Mải suy nghĩ, ánh mắt anh vô thức di chuyển. Cơ thể trước mắt dường nhưkhông còn gầy gò nhỏ bé như lúc bị quần áo bó chặt, bả vai mềm mịn trắng trẻo. Men theo bả vai có một dây đai màu trắng nằm ngang, đó là dây đai áo lót. Ngoài ra còn một dây nữa rất nhỏ, cụ thể là nhỏ tới mức nàonhỉ, nhỏ tới mức dường như chỉ cần dùng răng gẩy gẩy là có thể đứt rời.
Shit! Sao anh có thể nghĩ tới vấn đề này.
Ánh mắt tiếp tục di động, dần dần tập trung lên cổ cô. Những lọn tóc bị mồ hôi thấm đẫm đang dính lộn xộn trên da thịt cô.
Làn da trắng trẻo, mái tóc đen vừa dài vừa bóng. Có những sợi ngắn cũn trông giống như tóc tơ em bé mới sinh, nhỏ xíu, mảnh mai.
Vô thức, Hoắc Liên Ngao cảm thấy những sợi tóc bé xíu ấy trông thật đáng yêu, tới mức…
Có thứ gì nhộn nhạo chạy khắp cơ thể, đôi chân tê dại như được giảithoát. Những thứ đó bắt đầu từ mũi chân, rồi truyền thẳng lên với mộttốc độ cực đại, sau đó tới cổ họng.
Tiếng “ưm” đột ngột xuất hiện, còn đi kèm với hơi thở dốc.
Tiếng thở ấy xuất phát từ ai? Hơn… hơn nữa lúc này bốn cánh môi từ hôn nhẹ ban đầu khi nào đã trở thành mút?
Chết tiệt, anh đã thật sự nếm miếng kem thứ hai mà thần không biết, quỷ không hay.
Hoắc Liên Ngao nghiêng mặt đi, né tránh. Cùng với động tác này của anh, micro cũng truyền ra một câu nói: “Được rồi”.
Như thoát khỏi gánh nặng.
Tiếng ấy vọng vào tai Khang Kiều. Cô không biết đã bao lâu trôi qua, chỉ biết thúc ép bản thân liều mạng nhớ tới cảnh vừa xem trên ti vi rồi làm theo y hệt. Cô không biết hành động của mình đã khiến đám người kia hài lòng chưa.
Cúi gằm xuống, cô vẫn chưa đủ dũng khí nhìn Hoắc Liên Ngao. Cô ngồi đờđẫn ở đó. Hai người chỉ cách nhau một bàn tay, hơi thở của anh phả lênđôi vai trần của cô, nóng rực, khiến nhịp thở của chính cô cũng trở nênkhông ổn định.
Có người mở cửa ra, vẫn là người cao gầy lúc trước.
Hắn cầm theo hai miếng vải đen đi về phía họ, trước khi miếng vai che chặt mắt, Khang Kiều có nhìn Hoắc Liên Ngao một lần.
Anh đang quay mặt về phía cửa sổ.
Khi vải che vào mắt, miệng cô gọi tên anh, tay vô thức muốn túm lấy anh, ngón tay vừa chạm vào đã bị anh nhanh chóng né ra.
Tay âm thầm tuột xuống.
Khang Kiều bị đưa ra khỏi phòng.
Con đường quen thuộc, kiến trúc quen thuộc. Lúc này đang là lúc bóng tối mênh mông. Đứng trước cổng trường học, Khang Kiều có phần không dám tin mình có thể an toàn về tới đây.
Sau khi rời khỏi căn phòng, những người đó đưa cô lên xe. Chiếc xe láiđược một đoạn ngắn thì dừng bánh, sau đó chúng cởi trói cho cô rồi đẩycô xuống xe.
Cô bò dậy, tháo vải che mắt ra. Cô đang đứng trước cổng trường, trời đã tối mịt.
Cô co cẳng chạy về ký túc xá của mình, tìm di động, gọi một cuộc về nhàhọ Hoắc. Là quản gia Diêu bắt máy, quản gia Diêu nói Hoắc Liên Ngao vừavề nhà.
Khang Kiều thở phào nhẹ nhõm.
Gõ cửa phòng ký túc mà cô nhớ là phòng của cô gái tóc ngắn. Người mở cửa cho Khang Kiều lại là một cô gái tóc dài. Cô gái nói người kia đãchuyển trường cách đây một năm rồi.
Bước đi trên hành lang, cô vẫn lịch sự chào hỏi các thầy cô đi tới như mọi lần rồi bước ra khỏi cổng trường.
Tất cả dường như chẳng có gì thay đổi, điều duy nhất thay đổi là cô đãbỏ lỡ chuyến xe buýt về nhà. Bảy rưỡi, xe buýt mới chậm rãi đi đến.Khang Kiều ngồi lên xe, tài xế chào cô bằng nụ cười thân thuộc.
Khi trở về nhà, Hoắc Tiểu Phàn có phần không vui: “Chị, có phải chị lén ra ngoài chơi không?”.
Khang Kiều nhớ ra, hôm nay khi đang đi học, cô đã hứa sẽ về sớm chơi với thằng bé.
“Chị cũng đi chơi, mẹ cũng đi chơi.” Thằng bé hờn dỗi.
Ôm Tiểu Phàn vào lòng, vài tiếng trước Khang Kiều còn ngỡ mình không bào giờ được nhìn thấy nó nữa. Thật may, thật may.
Tối ấy, Khang Kiều không thể tập trung tinh thần làm bài tập như mọingày. Ánh mắt cô luôn nhìn về phía ô cửa sổ khép hờ, men theo hướng đó,xuyên qua công viên mạo hiểm là có thể tới phòng của Hoắc Liên Ngao.
Khi ánh mắt một lần nữa vô thức nhìn qua đó, Khang Kiều quyết định rời khỏi phòng.
Mười mấy phút sau, Khang Kiều đứng ở nơi Hoắc Liên Ngao ở, ánh đèn trong phòng hắt ra khiến cô an tâm.
Gió đêm thổi vào mái tóc vừa gội, có vài giọt nước rơi xuống khóe môicô, dính trên môi cô, ngứa ngáy. Cô giơ tay quẹt đi, ngón tay chạm vàobờ môi thì khựng lại.
Chiều này cô cứ thế vô duyên vô cớ mất đi nụ hôn đầu của mình.
Cùng lúc ấy, trong phòng tắm, Hoắc Liên Ngao đang đánh răng. Anh đã đánh lần thứ năm rồi. Anh cứ cảm thấy hình như mình đã mang thứ gì không hay ho từ đó trở về. Vi khuẩn? Nấm mốc? Hay mùi mồ hôi?
Bàn tay cầm bàn chải càng chà mạnh thêm…