Nối liền nhà ăn và cầu thang là một cánh cửa hình vòng cung, trên cửa cólớp rèm lưa thưa. Hoắc Liên Ngao khoanh tay đứng bên cạnh cửa. Người làm bố trí bàn ăn bước lên hỏi anh: “Cậu chủ Liên Ngao, cậu có muốn dùngbữa tối ở đây không?”.
Trên bàn xuất hiện thêm một bộ bát đũa. Hoắc Liên Ngao ngồi bên cạnh Hoắc Tiểu Phàn. Vì điều ấy, thằng bé có vẻ vô cùng hãnh diện, nó sốt sắng chia sẻ những món ngon với anhLiên Ngao.
“Anh Liên Ngao, anh cảm thấy mùi vị thế nào?” Hoắc Tiểu Phàn nghiêng đầu hỏi.
“Không tệ.” Hoắc Liên Ngao miệng nói vậy nhưng tay lại đẩy món tôm cà ri vàbít tết cà ri Hoắc Liên Ngao đưa anh ra ngoài. Anh nhìn về phía Nghê Hải Đường, chầm chậm nói: “Tiểu Phàn, sắc mặt mẹ em trông không tốt chútnào”.
Hoắc Tiểu Phàn đặt đĩa xuống, hướng mặt về phía bà: “Mẹ bị ốm ạ?”.
Có tiếng cười khe khẽ vang lên, Hoắc Liên Ngao vừa cười vừa nói: “Khôngphải mẹ em bị ốm mà đang tức giận. Tiểu Phàn, em có muốn biết mẹ đangtức giận chuyện gì không?”.
Khang Kiều đứng dậy, gọimột tiếng “Hoắc Tiểu Phàn”. Cô phải đưa thằng bé ra ngoài, rõ ràng HoắcLiên Ngao đang coi Tiểu Phàn như viên đạn nhắm bắn.
“Chuyện gì vậy chị?” Hoắc Tiểu Phàn lại quay đầu sang nhìn Khang Kiều.
Khang Kiều vừa định đi thì bị câu nói “Khang Kiều, ngồi xuống!” của Nghê Hải Đường giữ chặt chân, ấn xuống ghế.
“Liên Ngao, nói thử xem, dì đang giận chuyện gì?” Đặt hai tay lên bàn, Nghê Hải Đường làm điệu bộ rửa tai lắng nghe.
“Ừm…” Hoắc Liên Ngao kéo dài giọng, ánh mắt chuyển sang tờ báo đặt bên taytrái bà: “Để tôi đoán nhé, sắc mặt dì ban nãy không tốt lắm là vì bứcảnh trên tờ báo phải không? Người phụ nữ trên tờ báo họ Văn. Dì Văn vàmẹ tôi từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau. Sau khi mẹ tôi mất năm nào dì ấycũng dành ra chút thời gian tới thăm tôi. Mỗi lần dì Văn tới, bố tôi lại bỏ công việc cùng ăn cơm với chúng tôi”.
“Như vậy à, nên mà.” Nghê Hải Đường vừa trả lời vừa uốn lọn tóc, biểu cảm nhạt nhòa như bữa trà chiều sau núi.
Hoắc Liên Ngao khẽ cười: “Nhưng dì không cần lo lắng, cuộc sống hôn nhân của dì Văn rất hạnh phúc, chồng dì ấy rất yêu thương dì ấy”.
“Dì biết.” Nghê Hải Đường mỉm cười đáp lại: “Trên bài báo này có viết, con của dì ấy cũng xấp xỉ tuổi con”.
“Phải.” Nụ cười của Hoắc Liên Ngao càng thêm đậm, mang theo vẻ thoải mái:“Nhưng có một điểm bài báo không đề cập đến, đó là mẹ tôi và dì Văn cómột đôi mắt giống hệt nhau. Hai người cười lên cũng giống nhau, có lúctôi lại chợt nhìn dì ấy lâu hơn một chút”.
Bàn tayđặt trên tóc mai chợt khựng lại, bà nhanh chóng trượt tay xuống, để lạilên bàn, khóe miệng vẫn gượng cười. Nghê Hải Đường yên lặng nhìn HoắcLiên Ngao, nét mặt không hề thay đổi.
Lúc này HoắcLiên Ngao tựa hồ mới nhớ ra bộ bát đĩa xếp trước mặt mình. Anh cầm daovà dĩa lên, cắt bít tết cà ri thành từng miếng nhỏ.
Phòng ăn rất yên tĩnh, tiếng động duy nhất tới từ tiếng va chạm của dao dĩa.Bỗng nhiên, Hoắc Liên Ngao lên tiếng: “Dì à, tối qua bố tôi không cẩnthận bị đứt tay vì dao cắt bít tết. Nghe nực cười lắm phải không? Lúc đó tôi cũng không dám tin đấy”.
Nói xong, Hoắc LiênNgao dừng động tác trong tay lại, ánh mắt một lần nữa hướng sang NghêHải Đường, chậm rãi nói: “Dì là một người thông minh, vì sao Hoắc ChínhKhải lại bị đứt tay, diệu cơ bên trong ắt dì hiểu rõ”.
Nghê Hải Đường mỉm cười cầm cốc nước lên. Sau khi uống cạn, bà đứng dậy khỏi ghế. Bóng lưng khi rời khỏi phòng ăn vẫn kiêu sa và yểu điệu. Hoắc Tiểu Phàn cũng đi theo Nghê Hải Đường.
Trong phòng ăn chỉ còn lại Khang Kiều và Hoắc Liên Ngao, cô cũng đứng dậy.
“Giáo viên dạy lễ nghi cho cô không nói với cô rằng khi dùng bữa, khách chưađứng dậy thì chủ không được đứng lên trước sao?” Hoắc Liên Ngao chăm chú nhìn món bít tết cà ri, nói tiếp, đầu không ngẩng lên: “Xem ra, tiềnnhà họ Hoắc đóng học phí của cô uổng công rồi”.
Hai người làm đứng bên không muốn bỏ lỡ giây phút cô bị bẽ mặt, nhất là A Chân.
Khang Kiều ngồi lại xuống ghế.
“Đầu gỗ, thử đoán xem ý tứ đằng sau lời tôi nói với mẹ cô vừa rồi là gì?” Hoắc Liên Ngao ngẩng đầu hỏi cô.
Khang Kiều không nói.
“Đầu óc cô không nhanh nhạy được như mẹ mình. Hay là, tôi gợi ý cho cô nhé.Lúc đó, dì Văn ngồi đối diện bố tôi, giống như tôi và cô bây giờ vậy.Bây giờ cô đã hiểu vì sao Hoắc Chính Khải bị đứt tay chưa?” Vừa nói, ánh mắt Hoắc Liên Ngao vừa dò xét Khang Kiều.
“Hoắc Liên Ngao, anh biết không? Bây giờ trông anh giống như một đứa trẻ ngốcnghếch ương bướng không buông bỏ thứ đồ chơi của mình ra.” Khang Kiều cố nén giận.
Cô nghĩ nếu mồm mép của mình lanh lợi hơnmột chút, đầu óc nhạy bén hơn một chút, dùng cách của mình để khiến Hoắc Liên Ngao cũng nếm thử mùi vị khó coi.
Nhưng rõ ràng, cô không làm được.
Lời cô nói chỉ khiến anh ngứa ngáy, người nghe nhún vai: “Ý cô bố tôi làthứ đồ chơi đó? Để ông ấy nghe thấy câu này thì ông ấy tức chết khôngchừng?”.
Từ lúc bấy giờ, Khang Kiều không nói thêm câu nào nữa.
Cuối cùng, bữa tối kết thúc.
“Khang Kiều.” Hoắc Liên Ngao gọi giật Khang Kiều đang muốn quay đầu bỏ đi lại.
Đứng dưới rèm cửa, Khang Kiều chờ đợi, sau đó cô nghe thấy cái tên Kevin bật ra từ miệng anh.
Người nói ngữ khí hết sức điềm nhiên: “Tôi biết Kevin. Khi anh ấy nói với tôi đang hẹn hò cùng cô, tôi quả thực giật mình một phen. Bà chị tấm ngẩmtầm ngầm của tôi lại giỏi đến thế. Tôi đã nhìn bức ảnh cô gửi cho Kevin. Sao cô bôi trát lên mặt trông như khỉ đít đỏ vậy. Tôi đoán, đó nhấtđịnh là kiệt tác của mẹ cô”.
“Nhưng, Kevin là ngườikhông tệ, ngoài việc tinh thần ưa sạch sẽ cao độ ra thì không chơi gái,không cắn thuốc, giới tính bình thường, không có thói quen kỳ lạ, rấtnhiều người đều yêu quý.”
“Cô hãy chuyển những lờinày của tôi tới mẹ cô đi. Chắc chắn là bà ấy bị tôi chọc tức rồi, hyvọng những lời này có thể khiến tâm trạng bà ấy khá hơn.”
“Được, tôi sẽ chuyển.” Khang Kiều nói.
Nói xong, cô vén rèm lên.
Qua tấm rèm màu champainge, Hoắc Liên Ngao nhìn theo cái bóng với bộ quầnáo nhạt màu đó rời đi, bước chân không nhanh cũng không chậm, tóc đượcbuộc thành đuôi ngựa.
Đó là hình tượng mà ra đường ta có thể vơ được cả đống, nhưng bất giác Hoắc Liên Ngao lại cảm thấy dáng vẻ đó thật bé nhỏ, nhỏ tới mức chỉ cần anh chớp mắt một cái nó sẽ tanbiến giữa biển người.
“Cô con riêng” mà mọi người hay bàn tán để lại trong Hoắc Liên Ngao ấn tượng nhỏ bé, yên tĩnh, khiếnngười ta không có mong muốn ghi nhớ. Nhưng một lúc nào đó, chính sự yêntĩnh của cô lại khiến người ta chỉ muốn trêu chọc cô.
Giống như chuyện xảy ra vài phút trước.
Trước khi tới đây, Hoắc Liên Ngao không hề có ý định nhắc tới Kevin.
Cơ thể thẳng tắp đó cứ đi mãi, đi mãi rồi lên cầu thang.
Khang Kiều đứng ở góc đó khoảng hai phút, xoa xoa mặt rồi quay về phòng. Làmxong bài tập, tắm rửa xong xuôi cũng đã gần mười giờ, cô rón rén đếnphòng Hoắc Tiểu Phàn như mọi lần. Thằng bé này ngủ rất say. Rồi lại từđó nhẹ nhàng đi sang phòng Nghê Hải Đường.
Thấy phòng bà còn sáng đèn, Khang Kiều thầm thở phào. Thường đã quá mười giờ, Nghê Hải Đường sẽ không ra ngoài nữa, nói theo câu cửa miệng của bà thì:“Chuyện có lớn đến đâu, ngủ một giấc là hết”.
Nhưng tối nay, Nghê Hải Đường lại không “ngủ một giấc” như lời mình nói.
Nửa đêm, Khang Kiều thức giấc vì tiếng còi xe cảnh sát inh tai. Kéo rèm ra, cô nhìn thấy biệt thự chính nhà Hoắc đèn đuốc sáng trưng, tiếng còi từđó vọng sang.
Mở cửa phòng Nghê Hải Đường, chăn gốibừa bãi, mùi rượu nhức mũi và chiếc giường trống không khiến trái timKhang Kiều như rơi xuống.
Mọi mâu thuẫn, mọi dây dưa giữa Khang Kiều và Hoắc Liên Ngao cũng chính thức vén rèm từ cái đêm tháng năm ấy…