Nhà họ Hoắc là một trong số những người đầu tiên dựa vào cái đầu để giànhđược của cải, tới đời Hoắc Chính Khải là lúc thịnh vượng nhất.
Hoắc Chính Khải là thương nhân đầu tiên có suy nghĩ đưa ngành bán lẻ vàoĐông Nam Á. Mọi người đặt biệt danh cho ông là “ông trùm ngành bán lẻ”.Trong giới kinh doanh, Hoắc Chính Khải càng là một nhân vật đại diện cho phái cứng rắn, một khi có những quốc gia cải cách kinh tế động chạm tới lợi ích của người Hoa, ông sẵn sàng nói “No” mà không hề do dự.
Thế mà bây giờ, người được coi là cục xương khó nhằn trong mắt một số chính khác đang đứng với tư thế không thể thấp hơn: “Lúc tới đây bố đã uốngkhông ít rượu, bố cảm thấy như vậy có lẽ dễ nói câu xin lỗi hơn”.
“Liên Ngao, xin lỗi con, hãy truyền đạt cả lời hối lỗi của bố tới cô gái tênVăn Tú Thanh, con hãy nói với cô ấy, bố sẽ có trách nhiệm và bù đắp chonhững hành động sai lầm của mình.”
Cái tên Văn TúThanh này Giản Liêu từng nghe qua. Qua lời của một vài nhân viên lãothành trong quỹ DRL, Văn Tú Thanh là bạn gái đầu tiên của Hoắc LiênNgao. Anh từng đưa cô ấy xuất hiện ở một số hoạt động công ích.
Cho dù ông bố đã hạ mình rất thấp, nhưng vẫn chưa được thông cảm, giọng Hoắc Liên Ngao vẫn lạnh như băng.
“Ngài Hoắc, ông nói xong chưa? Nếu nói xong rồi thì mời ông về cho.”
“Liên Ngao…”
“Còn chưa nói đủ ư? Nếu còn chưa nói đủ thì tôi nghĩ tôi đã không còn kiênnhẫn nghe tiếp nữa. Ngoài câu đầu tiên ra, những câu khác của ông đều là thừa thãi. Ngài Hoắc, nơi ông đang đứng là nhà riêng của người khác,nếu ngài Hoắc còn tiếp tục đứng ở đây thì có nghĩa là ông đang xâm nhậpvào nhà người khác bất hợp pháp, tôi đành gọi cảnh sát đến giải quyết.”
Ông bố không nói thêm gì nữa.
Trên đường về nhà, Giản Liêu cứ suy tư mãi về cái tên “Hàn Tông”. Nó từngxuất hiện trong ký ức của anh ấy. Nếu Giản Liêu nhớ không nhầm thì đó là một người đàn ông châu Á trên dưới ba mươi tuổi, anh từng gặp trong một bữa tiệc. Người này quen biết với Hoắc Liên Ngao, sở dĩ bây giờ vẫn còn ấn tượng có lẽ vì thái độ của Hoắc Liên Ngao đối với người đàn ông ấy,địch ý, còn có chút coi thường.
Đó có lẽ là chuyệnxảy ra vào mùa xuân năm ngoái tại một party bên bờ biển Miami. Chút xích mích giữa hai người họ xảy ra vì nguyên do thế này: Hàn Tông với tưcách là người đã chồng lại ngang nhiên có cử chỉ thân mật với một ngườichưa có vợ, cảnh này vừa hay bị Hoắc Liên Ngao bắt được, anh quen vợ của Hàn Tông nên Hàn Tông đành phải cố gắng giải thích.
Lúc đó Giản Liêu cũng có mặt, Hàn Tông giải thích về việc cô gái mặc bộ lễphục hở lưng màu đỏ hồng ban nãy dựa vào lòng mình là: “Cô ấy là bạn gái của bạn tôi, bạn tôi vì chuyện nên đi ra ngoài, cô ấy uống chút rượu,tôi chăm sóc hộ cậu ấy”.
Người ấy có vẻ không giỏi ăn nói, tới mức Giản Liêu đứng bên nghe cũng cảm thấy có chút bực bội,ngược lại, Hoắc Liên Ngao lại nghe rất chăm chú và say mê.
Sau khi Hàn Tông làm rõ mối quan hệ với cô gái nọ một cách khó nhọc, HoắcLiên Ngao đáp lại một câu không nóng không lạnh: “Hàn Tông, anh vẫn nhưtrước, cứ nói dối là miệng lắp bắp”.
Tối đó, HoắcLiên Ngao thể hiện một vẻ vênh váo không khác gì mùa xuân ở Miami. Anhchỉ vào người đàn ông tên Hàn Tông và nói: “Hàn Tông, tôi hy vọng anhngày nào cũng trái ôm phải ấp đấy, tốt nhất là lòi ra hai đứa con riênggiống Hoắc Chính Khải vậy”.
Câu nói khi đó đã giúpGiản Liêu liên tưởng tới ân oán của Hoắc Liên Ngao và bố mình. Nghe nói, chuyện Hoắc Chính Khải có hai đứa con riêng, một trai một gái ở Bruneiai ai cũng biết, có điều cũng không biết sau đó ra sao, có không ít lờiđồn thổi về hai đứa con riêng của ông.
Nếu người cólòng muốn tiếp tục moi móc có lẽ cũng moi được gì đó, khi đối diện vớinhững câu hỏi có không ít phóng viên, Hoắc Chính Khải đáp rất mơ hồ,không thừa nhận mà cũng không phủ nhận.
Trở về nhà,Giản Liêu lần nhận được điện thoại của Hoắc Liên Ngao. Anh dặn dò: Đặtcho anh vé máy bay tới Singapore vào ngày mai, càng nhanh càng tốt.
Thứ ba, Giản Liêu nhận được tin toàn bộ công việc và kế hoạch tại Boston bị ngừng lại, mọi việc của hộp đêm được giao cho phó tổng giám đốc Tiêu Ân toàn quyền giải quyết, hủy toàn bộ hai buổi đấu giá đã quyết ngày tổchức vào tháng tư, Hoắc Liên Ngao tuyên bố nghỉ ngơi một tháng.
Một loạt các hành động của Hoắc Liên Ngao khiến Giản Liêu chợt nhớ tới cuộc điện thoại anh gọi cho mình tối qua, nội dung không có vấn đề, vấn đềlà ở ngữ khí.
Giản Liêu cố gắng nhớ lại: Giọng nóihơi run, cơn run rẩy đó như đang truyền đi một loại cảm xúc. Giản Liêucó thể chắc chắn rằng không có sự đau thương trong những cảm xúc ấy.
Cuộc điện thoại báo tin dữ từ Tokyo gọi đến hơi muộn. Hai mươi phút sau khiHàn Tông được tuyên bố tử vong mới có người nhớ ra phải gọi cho ngườicon gái tên Khang Kiều kia.
Khi Khang Kiều nhận đượcđiện thoại là 3 giờ 58 phút chiều. Nhận máy xong, chiếc di động lập tứctrượt khỏi tay cô, rơi xuống đất, phát ra một âm thanh bí bách.
Cô cúi đầu nhìn rồi cúi xuống nhặt, đặt nó về chỗ cũ, quay mặt đi.
Thứ biểu cảm duy nhất khuôn mặt ấy thể hiện ra nhợt nhạt. Cô mấp máy nói:Chu Tùng An, anh có thể đặt cho em một tấm vé máy bay tới Singaporekhông, càng nhanh càng tốt.
Anh giật mình, vội vàng hỏi: “Sao vậy?”.
“Hàn Tông chết rồi.” Ngữ khí tê dại bật ra câu nói ấy…
~
Pre: “Cô gái đó đúng là lòng dạ sát đá, chồng chết mà không rơi giọt nước mắt nào.”
“Cô đóng vai một cô gái đau khổ khi mất đi một nửa đúng là giống như đúc,người không biết chân tướng nhất định sẽ nghĩ: Ừm, họ nhất định là mộtcặp vợ chồng ân ái.”
“Tôi hy vọng cô sẽ công bố với bên ngoài, từ bỏ quyền thừa kế di sản của chồng với tư cách người vợ.”