Thẩm gia là dòng dõi thư hương, đến đời Thẩm Độ còn tốt, những người khác đều còn dư lại khí chất thanh cao, khinh thường trải qua tết Tây. Nhưng mà năm nay không giống trước đây, hai người trẻ tuổi không có lòng ăn tết lại bị gọi trở về Thẩm gia.
Lúc đến Thẩm gia, dì giúp việc đang bưng một mâm lớn, bên trên là những quả táo đã được rửa sạch.
Mẹ Diệp đã đi chăm sóc Diệp Uyển, hôm nay không đến, Diệp Nam Kỳ nghĩ thầm, qua hết năm nay sẽ đưa hai người họ ra nước ngoài.
Lý do thì Diệp Nam Kỳ đã sớm nghĩ xong rồi, nước ngoài có phương án chữa bệnh càng tốt hơn, nói không chừng sẽ có một ngày Diệp Uyển có thể đứng lên, quang minh chính đại. Mà một mình con bé ở nước ngoài sẽ rất cô độc và bất tiện, vừa khéo để mẹ Diệp cùng đi.
“Nam Kỳ nghĩ gì thế, nhập thần như vậy?”
Tiếng cười của mẹ Thẩm cắt đứt suy nghĩ của Diệp Nam Kỳ, cậu nghĩ nghĩ, lại cười nói: “Con đang nghĩ về công việc năm tới ạ.”
“Người trẻ tuổi, cũng đừng quá say mê công việc.” Mẹ Thẩm hiền lành xoa đầu Diệp Nam Kỳ: “Biết các con có ước mơ, nhưng quá ép buộc bản thân cũng không tốt.”
Ba Thẩm xem kênh tài chính và kinh tế, xen lời nói: “Đây là Nam Kỳ có kế hoạch trước, ngươi trẻ tuổi rất hiếm gặp, không tệ.”
Mẹ Thẩm bất mãn quay đầu, tranh cãi với chồng. Thẩm Độ bị ba mẹ ruột ngó lơ ở một bên, nhìn bọn họ hòa thuận vui vẻ, cầm lấy quả táo thê lương mà gặm răng rắc, tự hỏi có phải bản thân thật sự là bị nhặt về.
Sau khi ăn xong táo, hai người lên lầu, Thẩm Độ nhìn chằm chằm Diệp Nam Kỳ đang đi ở phía trước, trực giác của hắn mách bảo trạng thái của Diệp Nam Kỳ không đúng.
Vào phòng, Thẩm Độ nghĩ nghĩ nói: “Vừa rồi là anh gạt mẹ tôi đi, còn nghĩ kế hoạch làm việc, không phải anh đã đẩy rất nhiều thông báo sao.”
Diệp Nam Kỳ kì quái mà liếc hắn một cái: “Sao cậu biết?”
“…..” Thẩm Độ bình tĩnh ném nồi đi: “Triệu Sinh muốn hiểu một chút về tiến trình làm việc của anh, để tôi chú ý một chút.”
Mới là lạ.
Sau khi Triệu Sinh biết rõ ngọn nguồn cười đến chết đi sống lại, sau khi cười xong quay lại, hậu chi hậu giác anh em tốt của mình đã kết hôn mà không nói với mình, nổi lên tiểu tính tình, không để ý đến Thẩm Độ nữa.
Gần đây Diệp Nam Kỳ thường xuyên nghe được những lý do miễn cưỡng kiểu này, cũng miễn cưỡng mà chấp nhận, gật gật đầu, cười như không cười nói: “Đúng vậy, không phải nghĩ về kế hoạch làm việc.”
Thẩm Độ thử thăm dò chút tin tức từ miệng cậu: “Nghe cô Diệp nói, qua mấy ngày nữa là đến ngày giỗ của chị anh?”
Diệp Nam Kỳ hạ hàng mi dài đang run run xuống, lần này không có nhạy cảm mà tránh đi đề tài này, gật gật đầu.
Thẩm Độ tiếp tục cố gắng: “Năm đó chị anh cũng gia nhập giới gải trí, anh là…..”
Diệp Nam Kỳ cắt ngang lời nói của hắn, híp mắt nói: “Rốt cuộc cậu muốn hỏi cái gì?”
Thẩm Độ đón nhận ánh mắt của cậu, vẻ mặt không sao cả: “Cô Diệp nói với tôi vài chuyện, tôi có chút tò mò về chị của anh. Đã qua nhiều năm như vậy, ấn tượng lúc trước đều trở nên mơ hồ.”
Tâm tư cảnh giác của Diệp Nam Kỳ vẫn không hề buông lỏng, khẽ mỉm cười nói: “Nếu đã mơ hồ, vậy cũng không cần thiết phải nhớ lại. Chị ấy chỉ là một người bình thường, cũng không có gì đặc biệt, không dám phiền Thẩm tổng ghi nhớ.”
Thẩm Độ tức đến ngứa răng.
Tại sao lại cảnh giác và nhạy cảm như vậy?
Cố tình còn không hỏi thẳng vào vấn đề, Thẩm Độ có thể đoán trước nếu hắn hỏi trực tiếp về chuyện của Diệp Mi, tám chín phần mười là Diệp Nam Kỳ sẽ cách hắn càng xa hơn.
Diệp Nam Kỳ cảm thấy gần đây càng ngày Thẩm Độ càng kỳ lạ, nghi hoặc mà nhìn hai mắt hắn, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, thần săc căng thẳng: “Thẩm Độ, có phải cậu ngầm điều tra tôi?”
Thẩm Độ giả ngu, lại dùng trò cũ: “Tôi điều tra anh làm gì? Nhàn rỗi à?”
Diệp Nam Kỳ cười lạnh: “Tôi cảm thấy cậu thực sự nhàn rỗi. Trực tiếp trả lời vấn đề của tôi.”
Thẩm Độ không chút hoang mang: “Trước không nhắc đến việc tôi có tra hay không, anh khẩn trương như vậy làm gì, chẳng lẽ có bí mật gì không muốn để người khác biết?”
Diệp Nam Kỳ vô cớ mà sinh ra chút tức giận, lại có chút hoảng hốt. Cậu không muốn để bất kì ai cảm thấy cậu đáng thương, càng đừng nói người này lại có thể là Thẩm Độ.
Hai người trầm mặc nhìn nhau một lát, Thẩm Độ nghĩ thầm, anh ta thật sự không muốn để người khác biết.
Vì thế hắn cười cười, trả lời: “Không có.”
Diệp Nam Kỳ vẫn còn tồn tại lòng nghi ngờ như cũ, nhưng lại không thể buộc Thẩm Độ nói cái gì, trong lòng tràn ngập khó chịu, khi lên giường liền nằm ra giữa, đẩy Thẩm Độ đến tận mép giường, uy hiếp nói: “Sáng mai tỉnh lại, nếu tôi mà thấy cậu ôm tôi, tôi sẽ lập tức phế cậu.”
Thẩm Độ: “…..”
Thẩm Độ rất muốn nhắc nhở vị Diệp Đại minh tinh ngang ngược này một chút, cơ bản mỗi lần đều là cậu chui qua ôm hắn đến mức chết không buông tay, đẩy một chút còn ấm ức mà rên hừ hừ.
Nhưng mà Diệp Nam Kỳ đã xoay người, không lưu tình chút nào chỉ chừa lại cho hắn cái gáy, Thẩm Độ đành phải nuốt ngược lời trở về, lại lần nữa cảm thán trong lòng.
Thật là một tiểu tổ tông.
Hoạt động trong ngày Giáng Sinh rất nhiều, Diệp Nam Kỳ dậy thật sớm, vui mừng phát hiện lần này cậu và Thẩm Độ không ôm nhau. Vội vàng ăn cơm, cậu cáo từ với hai vị trưởng bối của Thẩm gia, kiên định từ chối đề nghị đưa đến công ty của Thẩm Độ, tự mình đi trước.
Vừa đến công ty, Diệp Nam Kỳ đã bị Văn Sâm kéo đi hóa trang, thay đổi một bộ lễ phục, không kịp nói một lời, lại bị kéo lên xe. Biểu tình của Văn Sâm nghiêm túc, cầm mấy phần văn kiện, thì thầm dặn dò nhanh như gió.
Diệp Nam Kỳ đều biết rõ những chuyện này, chỉ là Văn Sâm không yên tâm, lặp lại lần nữa. Nghe tốc độ nói nhanh như gió của anh, Diệp Nam Kỳ im lặng nghĩ: Văn Sâm rất thích hợp kết bạn với Triệu Sâm luôn nói không ngừng kia.
Lằng nhằng và nhiều lời, quả thực là tuyệt phối.
Sáng sớm Diệp Nam Kỳ không phải ở trong xe thì cũng là ở hiện trường, gặp mặt rồi tham gia các hoạt động khác, vẫn là Văn Sâm nhớ tới hằng năm cậu đều không đăng Weibo, để cho cậu đăng lên một tấm ảnh tự chụp, coi như là chúc phúc cho các fan.
Cuối cùng cũng nhìn thấy Weibo có đổi mới các fan hỉ cực mà khóc (vui đến phát khóc), bình luận không ngừng ào ào nổi lên, chỉ là Diệp Nam Kỳ không có thời gian xem. Hôm nay có vẻ như Văn Sâm đã đem toàn bộ nợ của cậu trước khi thanh nhàn đều bày ra, Diệp Nam Kỳ vội đến đầu óc choáng váng, thật vất vả mới có thể ngồi xuống thở một hơi, di động lại bỗng nhiên vang lên.
Diệp Nam Kỳ xoa xoa huyệt Thái Dương, thời điểm cậu mệt mỏi lấy di động ra, Văn Sâm đang bất mãn mà oán giận: “Đã gần một năm, lão già khia còn như vậy sao, không phải chỉ là bị cậu cự tuyệt thôi à, đã lâu như vậy còn chưa tìm cho cậu một trợ lý mới. Lão già chết tiệt, gieo họa cho tiểu thịt tươi như vậy không cảm thấy lương tâm bất an à?”
Anh lẩm bẩm, nhìn thấy Diệp Nam Kỳ đột nhiên biến sắc.
“Sao vây?” Văn Sâm chưa từng thấy sắc mặt Diệp Nam Kỳ như vậy, hoảng sợ.
Tay Diệp Nam Kỳ khẽ run lên, đôi môi đóng mở mấy lần, nhắm mắt, giọng nói cũng trầm hẳn xuống: “Văn ca, phiền anh giúp em một việc.”
“Hả? Cái gì? Rốt cuộc sao vậy?”
“…..Giúp em hủy hoạt động tối nay.”
Văn Sâm suýt thì cắn phải đầu lưỡi của chính mình: “Cái gì? Cậu điên rồi? Cậu để anh giải thích thế nào với Phương chủ sự đây?”
Diệp Nam Kỳ nhấp môi đứng lên, cúi người chào Văn Sâm: “Thực sự xin lỗi. Chờ khi em trở lại sẽ giải thích với anh.”
Nói xong, ngay đến cả áo khoác cũng không kịp mặc thêm, dưới chân mang theo gió, nhanh chóng đi ra ngoài.
Văn Sâm không kịp ngăn cản, lúc chạy ra tới, Diệp Nam Kỳ đã lái xe chạy đi.
“…..Mẹ nó. Thằng nhóc thối!” Văn Sâm cắn chặt răng, không tìm xe đuổi theo.
Dù sao vẫn còn chuyện phiền phức đang đợi anh.
Diệp Nam Kỳ một bên lái xe, một bên báo cảnh sát: “Xin chào, phía đông thành phố A có một vụ bắt cóc, kẻ bắt cóc đang mang theo người đi theo hướng ngoại ô, biển số xe là…”
Cảnh sát kết nối điện thoại còn đang ngây ra, Diệp Nam Kỳ đã dùng hiệu suất cực cao mà báo án xong, cúp điện thoại, ma xui quỷ khiến thế nào, lại gửi cho Thẩm Độ một tin nhắn.
Nội dung không khác biệt lắm so với tin tức mà thám tử tư kia gửi cho cậu.
[Khương Nguyên Dư bị bắt cóc, theo hướng ngoại ô phía đông thành phố.]