“Nhà hàng “Tần Lĩnh” ở trung tâm thành phố”.
“Nhà hàng “Tần Lĩnh”? Tiểu Hạ, chưa nói đến chi phí ở đó đắt đến dọa người, chỉ riêng cách ăn mặc của hai chúng ta, bảo vệ sẽ không cho chúng ta vào đâu!”, Viên Hào vừa kinh ngạc vừa lo lắng nói với Đông Phương Hạ.
Không nói thì không sao, vừa nói ra, Đông Phương Hạ lúc này mới phản ứng! Nhà hàng giống như “Tần Lĩnh”, không mặc lễ phục sẽ không vào được, mặc hàng vỉa hè như mình, muốn vào thực sự có chút khó!
“Không sao, anh Hào cứ yên tâm! Bảo vệ không cho chúng ta vào, chúng ta sẽ kiếm hai quả mìn cho nổ tung nơi đó!”, Đông Phương Hạ tùy tiện nói.
Viên Hào sau khi nghe xong liền kinh ngạc! Cười nói: “Người anh em, “Tần Lĩnh” là nhà hàng quốc tế, nếu cậu thực sự cho nổ tung nơi đó, tôi dám chắc ngày mai cậu sẽ không nhìn thấy mặt trời! Có điều, nghĩ thì cũng có chút kích thích!”
Mẹ kiếp…tôi cho “Tần Lĩnh” nổ tung thật, xem ai dám cắn lại tôi chứ! Nghĩ đến đó, Đông Phương Hạ tự cười một mình!
Không bao lâu, mấy người Đông Phương Hạ bọn họ đã đến trước cửa “Tần Lĩnh”. Nhưng điều khiến Đông Phương Hạ không ngờ là, quy định của “Tần Lĩnh” trở nên nghiêm ngặt như vậy từ lúc nào, thế mà lại không cho phép xe taxi dừng ở trước cửa nhà hàng của bọn họ!
Thấy vậy, Viên Hào quay đầu lại nói với Đông Phương Hạ: “Người anh em, nhìn thấy chưa! Đừng nói là đi vào, xe của chúng ta như này, muốn lại gần cũng rất khó!”
Nhìn thấy vẻ mặt cười đùa của Viên Hào, nếu không phải có Đồng Đồng ở đây, Đông Phương Hạ nhất định sẽ mở cửa xe chửi ầm lên! Đông Phương hạ không còn cách nào khác, ra hiệu Viên Hào đậu xe sang một bên, dẫn theo mấy người Long Nhã Nhàn bọn họ xuống xe, sau đó đi về phía nhà hàng!
Long Nhã Nhàn biết thân phận của Đông Phương Hạ, lúc này nhìn thấy Huyết Lang quyền thế ngút trời vậy mà lại đi đến bước đường này, muốn cười lại nhịn xuống!
Viên Hào đi phía sau Đông Phương Hạ, lúc nhìn thấy Đông Phương Hạ không chút lo lắng, còn cây ngay không sợ chết đứng đi về phía trước, cực kỳ khó hiểu!
