“A Phi, ra đây!”
Nghe thấy Huyết Lang gọi mình, A Phi khẽ giật mình! Sau đó ngay lập tức ra hiệu cho các anh em, nhắc bọn họ chú ý hơn, rồi từ trong bóng đêm bước ra, chạy bước nhỏ đến trước mặt Đông Phương Hạ.
“Huyết Lang”.
“Vào trong nói chuyện”.
Trở lại phòng khách! Lúc nhìn thấy A Phi theo vào bị lạnh đến mức môi bị tím tái, trên tóc còn vương vài giọt nước nhỏ, Đông Phương Hạ khẽ đau lòng! Đích thân rót cho A Phi một cốc nước nóng, sau đó mới nói: “Trời lạnh như vậy! Sao anh không biết thương cho anh em của mình một chút, để bọn họ ở bên ngoài chịu lạnh. Bảo các anh em về đi!”
“Sáu mươi anh em!”
Đông Phương Hạ gật đầu: “Thôi được! Nếu các anh đã có lòng, Đông Phương Hạ tôi cũng không thể bảo các anh về! A Phi, việc hôm trước tôi bảo anh làm có kết quả chưa?”
“Huyết Lang, xem anh nói kìa! Việc anh giao cho A Phi tôi có thể không làm tốt sao!”, nhắc đến việc này, A Phi liền hưng phấn, ngồi đối diện với Đông Phương Hạ, nói: “Huyết Lang, tiền chúng tôi đã lấy được rồi, nhưng tôi biết đi tập đoàn Thiên Thành đòi tiền không phải là mục đích quan trọng nhất của A Phi và các anh em trong chuyến đi này. Đến tập đoàn Thiên Thành, tôi cùng bọn chúng nói chuyện trong phòng làm việc của chủ tịch bọn chúng, đồng thời bí mật ra lệnh cho các anh em đi cùng tôi điều tra thăm dò một lượt ở tập đoàn của bọn chúng”.
“Ồ…có phát hiện gì sao?”