“Tôi biết cảm nhận của cô rồi!”, giọng điệu của Đông Phương Hạ không thay đổi gì.
“Hầy… Đông Phương Hạ! Anh có ý gì! Kể chuyện cho tôi cũng thôi đi, sao lại đột nhiên kể câu chuyện như vậy, lẽ nào anh nghi ngờ bên cạnh anh có gián điệp!”
Đông Phương Hạ nghe thấy câu này của Thư Lăng Vy, liền ngẩn người, anh hơi cau mày, sau đó, bật cười: “Đâu có, bên cạnh tôi chỉ có mấy người Tây Môn, họ cũng theo tôi nhiều năm, chúng tôi là anh em vào sống ra chết, sao anh ta có thể phản bội tôi chứ!”
“Người của anh thế nào, trong lòng anh rõ nhất! Nhưng Đông Phương Hạ à, anh phải cẩn thận, tối hôm sát thủ ‘Phong Ba’ xuất hiện, có chuyện tôi không hiểu!”
“Chuyện gì?”
Thư Lăng Vy không đùa nữa, nghiêm túc nói: “Nếu nói chúng ta gặp Tư Mã Trưởng Phong trên phố đi bộ là trùng hợp, thế địa bàn của Tào Bang là thế nào! Tuy anh biết trước chuyện này, nhưng hiển nhiên là những sát thủ đó có chuẩn bị, anh thay đổi chủ ý, sao họ lại ở đó trước đợi chúng ta! Lẽ nào không kỳ lạ sao? Dạ Ảnh và Dạ Phong đáng tin không?”
Đông Phương Hạ nghe xong, trong lòng lạnh lùng! Thư Lăng Vy, chẳng lẽ cô còn muốn khiêu khích tôi nghi ngờ Dạ Ảnh và Dạ Phong sao! Chị em Dạ Ảnh đã từng vì cứu tôi, trong màn mưa bom đạn, không tiếc tính mạng, dẫn dụ kẻ địch, để tôi thoát thân, chính tôi thấy họ trưởng thành!
Đông Phương Hạ cắn môi, kiềm chế cơn kích động muốn giết Thư Lăng Vy ngay lập tức, cười nói: “Có lẽ là ngoài ý muốn! Đúng rồi, cảnh sát hình sự quốc tế các cô điều tra thế nào rồi! Có thông tin của Yamaguchi-gumi chưa?”
Sự bình tĩnh, khôn ngoan của Đông Phương Hạ! Đúng là lão làng, sâu cay!
“Sao anh không nghi ngờ chứ! Người ta đến giết anh. Ngay cả chuyện này anh cũng không để tâm, thật không biết Huyết Lang lăn lộn thế nào trong thế giới ngầm”, Thư Lăng Vy hận thép không thành sắt mắng một câu, mới nói: “Sau khi người của Yamaguchi-gumi đến Yên Kinh, dường như bốc hơi khỏi thế gian vậy, tôi điều tra, cũng không có chút thông tin gì!”
“Tôi lăn lộn trong thế giới ngầm thế nào, cô sẽ biết nhanh thôi! Tôi đã nói, chuyện này, tôi sẽ giúp cô!”
“Ai cần anh giúp! Tôi đã cho người của tôi tối nay đến Cục an ninh quốc phòng thẩm vấn những tên sát thủ đó rồi! Từ miệng chúng, hy vọng có thể có được vài thông tin có ích!”
Thư Lăng Vy nhìn nụ cười thản nhiên của Đông Phương Hạ, trong lòng cô liền nổi giận!
“Tùy cô! Có việc gì cần cứ nói với tôi”, Đông Phương Hạ nói xong, đứng dậy đi ra ngoài.