Không đợi Đông Phương Mịch Ngâm nói, Đông Phương Hạ lại chuyển ánh mắt lên Nam Cung Diệc Phi: “Anh ta có ba cô vợ chưa cưới, cô là cô nào?”
“Nam Cung Diệc Phi!”
“Cô là Nam Cung Diệc Phi!”
“Đúng, tôi là Nam Cung Diệc Phi, vợ chưa cưới của Đông Phương Hạ!”
Đông Phương Hạ nhìn ánh mắt kiên định của Nam Cung Diệc Phi, thấy hơi kỳ lạ! Anh cho hai tay vào túi, ngước nhìn trời xanh, nhàn nhạt nói: “Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là, cô đã biết Đông Phương Hạ chết rồi, độ tuổi của cô, chính là thời gian đẹp để yêu đương, tại sao không đi tìm hạnh phúc của mình, mà đến đây cúng tế! Có ý nghĩa không?”
“Anh là ai, chúng tôi đều không biết anh là ai, anh dựa vào đâu mà nói như vậy!”, Đông Phương Mịch Ngâm ngứa mắt với thái độ này của Đông Phương Hạ, người ta đã hỏi mấy lần, anh không những không trả lời, còn hỏi nhiều như vậy.
Đông Phương Hạ thấy Đông Phương Mịch Ngâm có dấu hiệu nổi giận, hơi lắc đầu, nhàn nhạt nói: “Mịch Ngâm, sáu năm rồi, em đã không còn là cô bé năm đó, nhưng sao tính khí vẫn không thay đổi! Có cần anh đi mua que kem vị dâu tây hạ hỏa cho em không”.
Hồi nhỏ thứ mà Đông Phương Mịch Ngâm khó mà chống lại không phải là đồ chơi và búp bê, mà là kem dâu tây! Không có nhiều người biết việc này, chỉ có mấy người thôi! Lúc này cô ấy nghe Đông Phương Hạ nói, liền trầm tư! Cô ấy tìm kiếm trong trí nhớ của mình, người trước mắt rốt cuộc là ai! Không những biết tên của mình, còn nói ra khoảng thời gian họ khó quyên nhất – sáu năm!
“Anh này, trước khi anh nói những chuyện này, có thể nói cho tôi phải gọi anh thế nào không!”
“Bek Ji!”
“Được, anh Bek! Vừa nãy anh nói cũng có lý, nhưng Nam Cung Diệc Phi tôi là người của nhà họ Đông Phương, chết là ma họ Đông Phương! Từ trong ánh mắt của anh, tôi nhận ra, anh không phải kẻ địch, huống hồ anh là anh em của Mễ Ngạn! Nói thật với anh, cái chết của Đông Phương Hạ bắt nguồn từ tôi, tôi đã là người của Đông Phương Hạ, bây giờ anh ấy không còn nữa! Tôi phải thay anh ấy tận hiếu với ông nội và dì”.
“Cô Nam Cung, hà tất cô phải khổ vậy!”, ánh mắt của Đông Phương Hạ rất phức tạp. Anh nghiêng người ngồi xuống, nhàn nhạt nói: “Tuy cô là vợ chưa cưới của Đông Phương Hạ, nhưng hai người không có tình cảm! Nếu tôi nhớ không nhầm, hai người còn chưa từng gặp nhau, trong đầu cô không có hình ảnh của anh ta, hà tất cô phải vậy chứ! Lẽ nào muốn đánh cược hạnh phúc cả đời cô”.
Sao Bek Ji này biết nhiều chuyện như vậy! Ngay cả việc mình và Đông Phương Hạ chưa từng gặp nhau mà cũng biết, rốt cuộc anh ta là ai? Ánh mắt Nam Cung Diệc Phi nhìn chằm chằm Đông Phương Hạ.
“Anh Bek, tôi xin nhận ý tốt của anh! Nhưng tâm ý Diệc Phi đã quyết! Nhiều năm như vậy, tuy anh ấy đã chết, nhưng vẫn sống trong lòng tôi”, Nam Cung Diệc Phi vẫn nở nụ cười thân thiết.
Hầy… Đông Phương Hạ thở dài nặng nề: “Đông Phương Hạ thật có phúc, cô Nam Cung, cô đã có tấm lòng như vậy, tin rằng ông trời sẽ biết. Đúng rồi, người lớn trong nhà có khỏe không!”
“Cảm ơn! Ông nội và dì tôi đều khỏe, nhưng sức khỏe của dì… Năm đó sau khi biết Đông Phương Hạ qua đời, dì đổ bệnh mãi không khỏi, bi thương quá độ, để lại bệnh căn!”
Không biết làm sao, Nam Cung Diệc Phi lại không nảy sinh nghi ngờ với lời nói của Đông Phương Hạ!