Khoảnh khắc đó cô cảm thấy mình giốngnhư phi tần của đế vương cổ đại, vạn tuế gia mất hứng một cái liền đẩycô vào lãnh cung, không biết khi nào hoàng thượng bỗng nhớ tới ngườinày, vì thế một đạo chỉ ban xuống, cô hoảng sợ diện thánh.
Sau khi lo lắng, cô vẫn đi theo Cao Phóng về Thiển Vũ.
Đến tầng 66 cô thấy vị trí của mình đãthay đổi người, Đinh Tiểu Đại không biết đi nơi nào, Trương Đoan Nghiênngồi trên chiếc ghế vốn dĩ là của cô lễ phép chào hỏi, tất cả bài trítrên bàn làm việc đều đã bỏ đi thay mới hoàn toàn, một chút dấu vết côtừng làm việc ở đây cũng không có.
Cô suýt nữa bật cười, còn tưởng rằng Cao Phóng đến đón cô về là vì Chiếm Nam Huyền cho rằng trò chơi vẫn chưakết thúc, cho nên không cho cô cởi bỏ trang phục diễn xuống sân khấu, mà nay xem ra ngay cả điểm này cũng là tự mình đa tình.
Đi đến trước phòng tổng giám tốc, cô nhấc tay gõ cửa.
“Vào đi.” Nghe thấy tiếng nói quen thuộc mười mấy năm lại vì chia xa mà trở nên có chút xa lạ lạnh nhạt, bàn tay đặt trên tay nắm cửa của cô không khống chế được khẽ run nhè nhẹ, đứngbất động rất lâu, cho đến khi cảm xúc đã ổn định, cô mới đẩy cửa đi vào.
Chiếm Nam Huyền vẫn như cũ không ngẩngđầu lên, khi làm việc luôn luôn tập trung, ngón tay thon dài gõ như baytrên bàn phím laptop cực mỏng màu bạc.
“Tìm tôi có việc?” Cô lạnh nhạt hỏi.
“Giám đốc bộ phận thư kí Lưu Đan Nhiênmang thai xin phép nghỉ dài hạn, cô ấy đề cử cô tới nhận chức, Trì BíchTạp sau khi đánh giá cho rằng có thể được, theo quy định tôi phải hỏi ýkiến cô.”
Đoạn đối thoại này không nằm trong dự liệu, cô giật mình, sau đó phản ứng lại nói:”Tôi định quay về Anh tiếp tục học.”
“Xin học vị tiến sĩ?” Tiếng anh vô cùng ôn hòa.
“Gần như thế.”
Cuối cùng anh cùng ngừng công việc lại,mười ngón tay đan vào nhau, tầm mắt vẫn như cũ dừng lại trước màn hìnhmáy tính, đôi mi rậm cụp một nửa che đi sắc con ngươi, đường cong rõràng bên mặt khéo léo gợi lên một vòng cung nơi khóe môi:”Lần trước vừađi đã là bảy năm, còn lần này? Em lại định rời khỏi tôi bao lâu?”
Trong nháy mắt cô nghĩ mình nghe lầm, giọng anh sao có thể mang theo sự đau đớn lăn tăn, còn có hận ý lúc ẩnlúc hiện, cô không lên tiếng, chỉ cảm thấy không thể thích ứng được sựthay đổi của anh, hoàn toàn không biết trong lòng anh đang nghĩ gì.
Anh nghiêng đầu qua, dường như cô nhìnthấy sự hoài niệm trong đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của anh, nhưng câutiếp theo của anh làm cô lập tức hiểu rõ, chẳng qua tất cả đều chỉ là ảo giác.
“Chu Lâm Lộ làm được hơn tôi?” Anh hỏi, khóe miệng lạnh nhạt nhếch lên giống như cực kì hoài nghi.
“Hả?” Trái tim tức khắc chua xót đến cực điểm, cô không biết đã có ai nói với anh chưa, rằng trên thế giới nàyanh là người biết cách đả kích người khác nhất.
“Rốt cuộc anh muốn thế nào?” Cô hỏi.
“Còn em? Em muốn thế nào? Chạy thêm lầnnữa? Nhưng mà bảo bối, nước Anh vẫn chưa đủ xa, lúc nào anh cũng có thểnửa đêm dò hỏi giường em, nếu em thật sự muốn nhắm mắt làm ngơ, anh đềnghị em nên tìm một nơi khác thì tốt hơn.”
Cô lấy tay ấn ngực, hít thật sâu, không, cô đến đây không phải là để cãi nhau với anh,”Nam Huyền, nói như vậy,anh muốn em thế nào?” Cuối cùng là cô phải làm thế nào, anh mới bằnglòng buông tha cô?
Đối mắt lạnh lùng quắc sáng của anhgiống như hiện lên một sự căm hận và bi ai, đột nhiên đứng dậy, vung tay hất toàn bộ văn kiện trên mặt bàn xuống đất, giọng nói phát ra từ khóemiệng vô cùng dịu dàng:”Anh muốn em nằm lên đó, sau đó nói cho anh biếtai làm được hơn.”
Cô bất lực đứng yên tại chỗ, không biếtchọc giận anh chỗ nào, suýt nữa bật khóc:”Em biết là em có lỗi với anh,nếu tất cả có thể quay lại từ đầu….”
“Quay lại từ đầu?” Anh tựa như cười khẽ, lại mang theo chút thê lương cô chưa từng thấy,”Cho dù tất cả quay lạitừ đầu thì sao? Bây giờ anh có thể chắc chắn, lựa chọn của em vẫn giốnghệt hồi trước.”
“Rốt cuộc anh muốn nói gì?”
Anh xoay người nhìn về phía bên ngoài màn kính, giọng nói lạnh buốt vô cùng:”Em không yêu anh.”
Cô nhìn bóng lưng anh, rạn khóemiệng:”Đương nhiên, thiên hạ đều biết người em yêu là Chu Lâm Lộ.” Chodù cố nén thế nào, cuối cùng vẫn không nhịn được nước mắt trào ra.
Cảm thấy mọi chuyện vô cùng buồn cười,đồng thời ngực đau đến mức gần như khô kiệt, cách đây không lâu anh đãlàm gì với cô? Nhanh như vậy đã quên? Hay anh cho rằng có thể tùy ý tổnthương cô mà không sao cả? Tại sao nhanh như vậy đã dõng dạc nói chuyệnyêu hay không yêu với cô?
Anh cũng không nhúc nhích, thật lâu sau, giọng nói như mệt mỏi không chịu nổi vang lên trong không gian:”Nói cho anh biết em làm như thế nào, cho dù là năm đó hay là hiện tại, nói choanh, em làm thế nào mà có thể từ đầu đến cuối chỉ nghĩ cho mình em?”
Khoảnh khắc đó cô thật sự thật sự rấtmuốn cười, nhưng cô không thể, bởi vì chỉ cần tác động đến da mặt mộtchút nước mắt sẽ tiếp tục trào mạnh, hiểu lầm lớn của hôm nay rốt cuộctại sao lại xảy ra? Vết xước trên ngón áp út vì đau lòng mà không thểkhỏi hẳn, vậy mà giờ đây anh lại không kiêng nể gì trách cô ích kỉ.
Ba năm mối tình đầu, bảy năm li biệt,một năm sau khi trở về nhìn anh thành đôi với người khác chỉ có thể đaukhổ nhung nhớ, mất hai năm cố gắng đến bên anh, anh chiếm một nửa nămtháng trong cuộc đời cô, nhưng hóa ra trong mắt anh, người cô yêu lại là bản thân mình.
Vẫn cứ như vậy đi.
Đã không còn gì để nói nữa rồi.
Cô đi lên phía trước, đặt con dấu bị nắm đến rướm vệt máu hồng lên mặt bàn, sau đó xoay người.
Nghe thấy tiếng bước chân của cô, nghe thấy tiếng đóng cửa, sau đó tất cả đều trở về yên lặng.
Anh đứng trước màn kính vẫn không hềnhúc nhích, văn phòng rỗng rãi yên tĩnh đến dọa người, giống như có chút gì đó khi tiếng “cạch” đóng cửa vang lên cũng theo đó ra ngoài, hút hết sinh khí vốn chuyển động quanh đây, cô quạnh đến mức giống như đã chếtđi trong yên lặng.
Ước chừng lâu như một vòng luân hồi, anh mới xoay người lại, tầm mắt dừng lại trên con dấu hình chữ nhật màuvàng to bằng hai ngón tay, dần dần trở thành không thể tin, đó là lờihứa của anh với cô, là năm đó anh cầm dao tự tay khắc lên mặt ngọc mộtdòng chữ dài chạy thẳng trước mắt.
Huyền của Ôn Noãn, bốn chữ này, thể hiện tình cảm chân thành tha thiết nhất của anh đối với cô.
Cô thế nhưng….trả lại cho anh? Cô—-trảlại cho anh?! Lồng ngực bị ép đến như không thể hô hấp, hai bàn taychống lên trên mặt bàn vì dùng sức quá mức mà ngón tay trắng bệch trởnên tím ngắt, rốt cục, là anh mềm lòng với cô, cắn chặt môi, trên mặtanh xuất hiện một màu băng lạnh căm hận muốn hủy diệt cả thế giới.
Có một số việc, có lẽ đã chấm dứt, mà một số việc khác, lại vẫn xa vời chưa tới lúc.
Ngày hôm đó Phan Duy An của Ích Chúngxuất hiện ở tầng 66 Thiển Vũ, Cao Phóng và Quản Dịch đã đến từ sớm, cùng Chiếm Nam Huyền một nhóm bốn người ngồi trong phòng họp.
Cao Phóng nói:”Phan tổng, tôi không nóimấy lời khách sáo nữa, chúng ta đi thẳng vào vấn đề, chuyện dự án lầntrước bị lệnh đệ và Chu lệnh Hồng cướp đi.”
Hồi trước Chiếm Nam Huyền từng âm thầmtìm Phan Duy An nói chuyện, đồng ý có thể có điều kiện lấy lại dự ánnày,”Bây giờ chúng tôi đã có cách.”
Phan Duy An có chút nghi ngờ,”Các vị hẹn tôi đến chính là muốn nói chuyện này?”
Quản Dịch đưa tài liệu trong tay cho ôngta,”Đây là kế hoạch lúc trước chúng tôi làm cho quý công ty, còn đây làhợp đồng cuối cùng của quý công ty kí với Đại Trung, phần này là thỏathuận mua công ty ODS của Mĩ của chúng tôi từ rất lâu trước.”
Phan Duy An nhận lấy ba tập hồ sơ, cẩn thận xem.
Cao Phóng nói:”Bởi vì trong phương diệnquản lý và khai thác khách hàng, kỹ thuật của công ty chúng tôi đứng đầu toàn cầu, cho nên kế hoạch lúc trước chúng tôi làm cho quý công ty,trong đó có một module kinh doanh thông minh quan trọng là sản phẩm dochúng tôi tự nghiên cứu.”
“Ngài hãy xem lại hợp đồng của ĐạiTrung.” Quản Dịch nói tiếp, “Bởi vì module kinh doanh thông minh là khâu yếu nhất của bọn họ, vậy nên trong kế hoạch, bọn họ định mua modulethông minh từ công ty ODS nổi danh của Mĩ.”
Phan Duy An nhíu mày:”Mà các vị lại muacông ty ODS….” Ông ta bừng tỉnh đại ngộ, gương mặt hiên lên vẻ tôn kínhvà bái phục:”Chiếm tổng quả nhiên là Chiếm tổng.”
Chiếm Nam Huyền khẽ nhếch miệng.
Kế hoạch lúc trước của Thiển Vũ quả thực vô cùng xuất sắc, nếu nó có sơ suất, cho dù là Phan Duy Ninh và ChuLệnh Hồng không nhìn ra, thì nhân viên kĩ thuật dưới trướng bọn họ cũng sẽ phát hiện ra, vậy nên thứ Phan Duy Ninh lấy được ở biệt thự đườngLạc Nham chính là một bản kế hoạch hoàn mĩ.
Nhưng kế hoạch này, về phần module thông minh, Thiển Vũ có thể ứng dụng chính sản phẩm mình nghiên cứu ra, nhưng dựa vào điều kiện của Đại Trung thì không thể nào làm được, bởi vậy bọn họ phải đi mua phần mềm bên ngoài.
Mà trên thế giới, về phương diện modulekinh doanh thông minh, công ty làm được xuất sắc chỉ đếm trên đầu ngóntay, ngoài Thiển Vũ thì chính là ODS, anh biết ODS và Chu Lệnh Hồng đãbàn bạc bước đầu với nhau, cũng đã dùng điều kiện cực ưu đãi đàm phán ổn thỏa.
Khi Đại Trung vì dự án của Ích Chúng màđi thỏa thuận với từng công ty lớn buôn bán phần mềm thông minh, anh âmthầm chỉ thị tổng giám đốc ODS đích thân tới thành phố này, lấy giá cựcưu đãi và hứa hẹn chăm sóc sau mua bán hoàn hảo, lạt mềm buộc chặt điđàm phán với Chu Lệnh Hồng.
ODS không chỉ là công ty lớn số 1 trênthế giới, hơn nữa còn có thể đưa ra giá cả thuận lợi và những điều kiệnhấp dẫn, tất cả đều rõ ràng giấy trắng mực đen, Chu Lệnh Hồng đươngnhiên vô cùng vui mừng, còn tưởng rằng mình ép giá giỏi đến mức đốiphương không thu tay được, không hề nghĩ rằng sau lưng lại có Càn Khônkhác.
“Tình hình trước mắt là, nếu chúng tôithà bồi thường hợp đồng cũng không bán sản phẩm cho Đại Trung, như vậykế hoạch của Đại Trung sẽ không thể thực thi.” Quản Dịch nói.
Phan Duy An gật đầu, “Không sai, lúc đóĐại Trung nhất định sẽ phải đến tìm Ích Chúng thương thảo lại hợp đồng,hy vọng chúng tôi có thể cho bọn họ đổi nhãn hiệu phần mềm và nhà cungcấp, chỉ cần chúng tôi kiên quyết không đồng ý, bọn họ tất nhiên sẽ viphạm hợp đồng, chiêu rút củi dưới đáy nồi này của Chiếm tổng quả nhiênlà đã cao lại càng cao!”
Cao Phóng cười:”Như vậy dự án này chẳngphải hợp tình hợp lý xuôi về tay Phan tổng rồi sao? Trước kia lệnh đệhao tổn tâm cơ cướp nó, kết quả lại khiến nó rơi vào hố vô kế khả thi,còn phải nhờ ngài ra cứu giúp, Phan tổng phải nói là giành được chiếnthắng huy hoàng.”
Phan Duy An cười ha hả:”Giám đốc Cao, không cần nhiều lời khách khí, chúng ta đều vui vẻ, điều kiện của Thiển Vũ là gì?”
“Nếu Phan tổng đã hỏi, tôi cũng nóithẳng, thứ nhất là tiếp tục kế hoạch hợp tác của chúng ta lúc trước, hai bên cùng hoàn thành dự án này.”
“Đó là đương nhiên, dự án này không phải của Thiển Vũ thì là của ai?”
“Thứ hai, trong hợp đồng của chúng tôi,quý công ty phải chuyển toàn bộ tiền bồi thường của Đại Trung vào ThiểnVũ, dùng để bù lại phí bồi thường của ODS với Đại Trung.”
“Giám đốc Cao, để tôi nói vài câu, dùsao ODS chỉ bán module thông minh cho Đại Trung, cho dù không bán, phíbồi thường nhiều nhất cũng chỉ trên triệu, nhưng vụ làm ăn của chúng tôi và Đại Trung cũng phải mấy trăm triệu, nếu bọn họ vi phạm hợp đồng cũng phải bồi thường cho chúng tôi ba mươi bốn mươi triệu, Thiển Vũ lấy toàn bộ số tiền này có vẻ không hợp lý lắm?”
Chiếm Nam Huyền cười nhạt:”Phan tổng, tiền chúng tôi bồi thường cho Đại Trung quả thực rất ít, nếu đơn thuần chỉlà chút tiền như vậy, dựa vào giao tình của tôi với Phan tổng, tôi tặngkhông ngài còn không đáng là một món nhân tình có phải hay không? NhưngPhản Tổng ngài có thể tượng tượng được, vì ngài cái thứ chúng tôi bồithường còn có cả danh dự của ODS, chỉ riêng điểm này, đã có giá baonhiêu?” Đó còn chưa nói số vốn đầu tư Thiển Vũ mua lại ODS.
Cao Phóng cười nói tiếp;”Thẳng thắn mànói, dự án này của Ích Chúng chúng tôi không nhận không sao cả, quả thực đúng như lời Chiếm tổng, chúng tôi lại còn hơn lợi, chẳng qua lần trước chuyện đó xảy ra ở công ty chúng tôi, thương trường trọng hai chữ“thành tín”, tôi vẫn muốn tìm cơ hội bù đắp lại cho Phan tổng, cho nênđã rất vất vả thuyết phục Chiếm tổng đồng ý kế hoạch này, nếu Phan tổngcảm thấy điều kiện của chúng tôi hà khắc, không nhận cũng không sao.”
Phan Duy An trầm ngâm một lúc.
Trên thương trường ai thật sự tốt hơnai? Không phải là ông không biết thủ đoạn đe dọa dụ dỗ này của Chiếm Nam Huyền và Cao Phóng, theo ông thấy, cho dù không có chuyện của Đại Trung và Ích Chúng, Chiếm Nam Huyền sớm đã muốn thu mua ODS, chẳng qua làchuyện trùng hợp đồng thời xảy ra, cho nên anh ta mới nhân cơ hội tấncông Đại Trung, dù sao cũng không cần tốn quá nhiều sức.
Thiến Vũ muốn nuốt trôi toàn bộ tiền bồi thường của Đại Trung cho Ích Chúng, điều này không cần nghi ngờ chínhlà công phu sư tử ngoạm, nhưng bọn họ đã nhìn đúng, Phan Duy An ông chỉcó cơ hội duy nhất này có thể đoạt lại giang sơn, hơn nữa bản thân ôngcũng hiểu rõ, không liên minh với Thiển Vũ ông căn bản không có khả năng xoay chuyển tình thế.
Dằn lòng xuống, ông nói:”Được, tôi đồngý, nếu Chiếm tổng đã để mắt tới Phan mỗ như vậy, vì Phan mỗ mà khôngtiếc tổn hại một công ty, coi như là tôi báo đáp Chiếm tổng ân tìnhnày.”
Chiếm Nam Huyền mỉm cười:”Tôi xin cám ơn Phan tổng trước, ngoài ra còn có một vấn đề nho nhỏ, Phan tổng nghe xem có thể giúp đỡ hay không.”
“Mời nói.”
“Nếu tôi bảo Phan tổng, đuổi Phan Duy Ninh ra khỏi Phan gia, không biết ý Phan tổng như thế nào?”
Lời này lọt vào tai Phan Duy An làm ông ta cực kì hoảng sợ, hơi đề phòng:”Ý của Chiếm tổng là—“
“Xin Phan tổng đề cập với lệnh tôn, nghĩ biện pháp đoạn tuyệt quan hệ với lệnh đệ.”
Sự đề phòng trong mắt Phan Duy An có vẻdịu đi:”Thật không dám giấu diếm, tôi đã sớm có ý này, nhưng vẫn chưa có cơ hội thích hợp.”
“Lần này không phải ư?”
Phan Duy An hơi do dự:”Dựa vào sự thất bại của dự án này, vẫn không đủ.”
“Yên tâm, sẽ có người giúp ngài.”
“Ai?”
Khóe môi Chiếm Nam Huyền khẽ cong lên:”Đối thủ của tôi.”
Từ khi về từ Thiển Vũ, Ôn Noãn tự nhốt mình trong nhà.
Lơ đãng lấy hộp xếp hình 5000 miếng từtrong cái góc nào đó ra, cô ngồi xuống đất xếp, mất ăn mất ngủ xếp, chodù mặt trời mọc mặt trời lặn cô cũng không để ý, sau vài ngày cuối cùngchỉ còn lại phần giữa, cho dù eo đau lưng đau cũng vẫn hết sức chăm chúghép từng miếng một.
Ngay khi cô nghĩ sắp xếp xong rồi, mớiphát hiện còn một miếng không thấy là quan trọng nhất, lúc tung cả nhàvẫn không thấy bóng dáng, vết xước trên tay lưu lại một rãnh nhỏ đenđen, giống như vết thương không thể nào bù đắp.
Giống như không lâu sau, lại giống nhưkhông biết năm nào tháng nào, Chu Lâm Lộ gọi điện đến hẹn cô đến câu lạc bộ tư nhân, từ sau khi từ chức tổng giám đốc Đại Trung anh một mực ởlại thành phố, bay tới bay lui qua Macao và Flo Rida, so với hồi trướccô càng khó gặp được anh hơn, mỗi lần chỉ có thể chờ anh xuất hiện.
Khi nhìn thấy cô Chu Lâm Lộ giật nảy mình:’Noãn Noãn, em bị ốm?!”
Cô sờ sờ khuôn mặt gầy sọp đi của mình,không cần soi gương cũng biết dung nhan tiều tụy, nhìn anh cười:”Đúngvậy, bệnh tương tư, nhớ anh tới mức mất hồn mất vía.”
Anh vừa tức giận vừa buồn cười:”Còn biết nói giỡn, xem ra cũng không nghiêm trọng lắm.”
“Lâm Lộ.” Cô nhịn không được hỏi vấn đềđã nghẹn rất lâu trong lòng:”Anh từng bước lợi dụng kế hoạch của NamHuyền để phá đổ Đại Trung?”
“Đúng là anh lợi dụng hắn, nhưng quantrọng là hắn cũng tình nguyện bị anh lợi dụng, em tưởng rằng hắn takhông biết ý đồ của anh? Nuốt Đại Trung đối với Thiển Vũ trăm lợi khôngmột hại, cho nên hắn mới vui vẻ bơi theo sợi dây câu dài của anh.”
Cô hơi buồn:”Hai người các anh tronglòng biết rõ, lại gạt một mình em, sao anh không nói cho em biết trướcmột tiếng?” Hại cô một lần nữa lại oan uổng làm kẻ phản diện.
Chu Lâm Lộ cười:”Nếu nói trước cho em, sao anh biết được em sẽ xử anh như thế nào?”
Cô sém tí nữa muốn cầm đũa gõ anh một cái “Bây giờ anh hài lòng rồi chứ?!”
“Hài lòng, vô cùng hài lòng, ha ha!” Chu Lâm Lộ mặt cười nở hoa tránh chiếc khăn ăn đã bị cô vo thành một cụcném tới,”Anh biết, trên thế giới này em duy nhất chỉ yêu anh thôi, đúngkhông?” Con mắt tinh ranh cười đến nheo một nửa lại, lơ đãng lướt quaphía cửa không xa sau lưng cô.
Ôn Noãn bực mình đứng dậy.
Chu Lâm Lộ cuống quít giơ hai tay lênđầu hàng:”Bạn gái đại nhân, anh sai rồi! Anh đáng chết! Anh xin lỗi em,cho anh thêm một cơ hội nữa nhé…” Anh vô cùng đáng thương vẫy vẫy đuôi.
Cô không nhịn được bị anh chọc cười, lườm anh một cái, cuối cùng vẫn ngồi xuống.
Anh phụ họa cười cười nheo đôi mắt hẹpdài, cô đưa lưng về phía cửa nên không thấy vừa rồi có hai bóng người đi qua, khi anh cố ý khiêu khích nói ra câu nào đó vốn chỉ thuộc về lờithề của cô và ai đó, không ngoài dự tính nhận được cái lườm từ đôi mắtlạnh lùng của anh ta.
Dường như mỗi lần anh hẹn Ôn Noãn, người nào đó sẽ xuất hiện, anh không tin trùng hợp đến vậy, điều anh khôngtin nhất chính là, lần này lại trùng hợp đến mức người nào đó tuấn dungcũng hao gầy, dáng vẻ lườm anh kia chưa từng thấy sa sút không có sứcsống như vậy.
Mắt đảo ngược về Ôn Noãn ngồi đối diện,trong mấy ngày anh không ở đây đã xảy ra chuyện gì?! Cô cũng không nhậnra sự khác thường của anh, hỏi:”Bây giờ anh đã rời khỏi Đại Trung, không còn việc gì với—–Chiếm Nam Huyền nữa, đúng không?”
Anh không chút do dự bĩu môi:”Không có việc gì? Anh nói cho em, giữa anh và hắn ta còn nhiều món lắm!”
Cô giật mình:”Tại sao?”
Một bàn tay lớn vượt bàn đập vào đỉnhđầu cô:”Em còn dám hỏi anh tại sao?! Tự hỏi chính em đi! Là ai cắm choanh một cái sừng lớn như thế hả? Nếu không phải niệm tình em cuồng dạihối hận ngồi đợi ba ngày ba đêm dưới nhà anh, em xem anh còn để ý đến em không?!”
Nghĩ lại buổi tối hôm nào ai đó đang ngạo mạn đắc ý tươi cười bỗng dưng nổi trận lôi đình! Không có việc gì? Mơ à!
Ôn Noãn xấu hổ cúi đầu, không dám nói thêm gì nữa.
Nói đến cuối rốt cục ít nhiều vẫn là docô dựng nên, nếu không phải cô không biết nội tình bảo vệ Chu Lâm Lộtrước mặt Chiếm Nam Huyền, giữa hai người bọn họ vốn dĩ cũng chỉ làvương không thấy vương thôi, không phát triển thành thế cục thủy hỏa bất dung như ngày hôm nay.
Mặt khác cô cũng tủi thân, Chu Lâm Lộkhông vui khi cô làm việc bên Chiếm Nam Huyền, cho nên rất nhiều lúcdùng thủ đoạn, cố ý giấu cô, còn Chiếm Nam Huyền lại chưa bao giờ giảithích gì cho cô, chỉ lạnh lùng nhìn cô sắm vai sứ giả chính nghĩa.
Kết quả là hai kẻ cố chấp kia đều biếtrõ ràng, duy chỉ có cô giống như một đứa mù, đụng chạm lung tung trongván cờ giao chiến mưu lược của bọn họ.
Cuối cùng, Chiếm Nam Huyền ẩn nhẫn lâungày cũng tức giận, vừa ra tay liền dựng sacandal Chu Lâm Lộ mất mặt xấu hổ bị bạn gái phản bội.
Trong một gian ghế thanh nhã cuối dãyhành lang dài, Bạc Nhất Tâm nửa nằm trên chiếc tràng kỉ nhỏ kiểu Hàn,đôi mắt trong trẻo nhìn Chiếm Nam Huyền đối diện, từ lúc bước vào anhvẫn chưa nói gì, chỉ im lặng thong thả uống từng ly rượu, gương mặtgiống như mê ly mơ hồ, lại giống như trầm ngâm suy nghĩ xa xôi.
Thật lâu sau, anh nói:”Nhất Tâm.”
“Hả?”
“Giúp anh một chuyện.”
“Anh nói đi.”
Anh cầm chiếc áo khoác đang vắt tùy ý ở trên tràng kỉ, lấy ví tiền bên trong ra, đưa về phía đối diện.
Bạc Nhất Tâm cầm lấy, mở ra, trong ví tiền lộ ra một tấm ảnh nhỏ, cô rút ra nhìn kĩ.
Đó là tấm ảnh chụp chung đã lâu rất có ý nghĩa, anh trẻ trung và Ôn Noãn mặc cùng một bộ áo trắng quần soóctrắng, còn có giày chơi bóng màu trắng, ngồi cùng nhau trên bãi cỏ trànđầy ánh nắng, Ôn Noãn dựa vào lòng anh, hai tay anh ôm chặt eo cô, mặtáp lên mặt cô, hai người đều cười tít mắt, dáng vẻ trẻ con hồn nhiên vôcùng vui vẻ.
Bạc Nhất Tâm xoa xoa bụng, thả ảnh xuống, mỉm cười nói:”Em phải vào toilet một lát.”
Đứng dậy đi ra ngoài, đi đến cuối dãy hành lang, khoảnh khắc đẩy cửa vào cô ngẩn ra.
Ôn Noãn đang rửa tay nhìn thấy cô cũng kinh ngạc, lập tức phản ứng lại, cười cười với cô.
Bạc Nhất Tâm bình tĩnh nhìn cô.
Ôn Noãn đi về hướng cửa, trong chớp mắt hai mắt giao nhau, Bạc Nhất Tâm bỗng nhiên nói:”Chờ một chút.”
Cô dừng bước, nghiêng đầu dừng lại.
Một đôi mắt gần như lạnh lùng sáng tuyệt đẹp liếc đến:”Cô thật sự không hận tôi?”
“Hận cô gì chứ?”
“Tôi và Duy Ninh hãm hại cô.”
Ôn Noãn lắc đầu:”Không hận.”
“Tại sao? Trước kia cô không hề độ lượng như vậy, sao bây giờ lại thay đổi? Muốn đóng vai thiên sứ trước mặt Nam Huyền? Hay là trong những năm bỏ đi đầu óc cô bị cháy hỏng rồi, thực sự cho rằng mình là Quan Thế Âm cứu khổ cứu nạn?”
Ôn Noãn bình tĩnh:”Nhất Tâm, có một câutôi đã muốn nói với cô từ rất lâu rồi. Cám ơn cô, thực sự rất cám ơn,cám ơn cô đã đi cùng anh ấy qua những năm tháng đau khổ nhất.”
Bạc Nhất Tâm hơi nghẹn lại, sau đó lạnhlùng châm chọc:”Thật buồn cười, cái gọi là cám ơn của cô chính là quayvề đoạt anh ấy với tôi?”
“Tôi không phủ nhận tôi đã từng có ý nghĩnày, tôi thực sự muốn ở cạnh anh ấy một lần nữa, nhưng mà tôi nhận ratôi đã sai rồi.”
Bạc Nhất Tâm liếc mắt nhìn cô:”Cô cũng sẽ sai?”
“Sau khi tiếp xúc với anh ấy tôi mớibiết, thì ra tất cả đều đã sớm thay đổi, khi đối mặt với tôi anh ấy vẫnkhông thể quên hết đau khổ trước kia, từ đầu đến cuối chỉ có tức giậntrả thù cùng bất an, nhiều năm như vậy là cô cho anh sự bình tĩnh, còntôi, chỉ khiến cảm xúc của anh ấy hỗn loạn.”
Vẻ mặt châm chọc khiêu khích của Bạc Nhất Tâm hơi hơi thả lỏng.
“Nếu cô đã từng trải qua giống như tôivà anh ấy thì sẽ biết, lý tưởng thế giới của một người phải xây lại saukhi bị sụp đổ, đó là một quá trình vô cùng vô cùng khó khăn và tăm tối,phải khó khăn lắm anh ấy mới thoát ra được bằng sự ngoan cường của bảnthân, trong lúc rất mâu thuẫn tôi tự hỏi, tôi thực sự có khả năng xóatan tất cả mọi thứ đã xảy ra sao? Anh ấy muốn chấp nhận tôi một lần nữa, thì nhất định phải lật lại những vết thương tôi đã từng để lại cho anhấy. Tôi thật sự muốn anh ấy lại một lần nữa trải qua quá trình sụp đổlòng tin và xây dựng lại ư?” Dư âm tiếng vọng vang rộng trong không gian tĩnh lặng.
“Tôi biết anh ấy vẫn còn dư tình vớitôi, nhưng hôm nay anh ấy đã không còn là cậu thiếu niên mới bước vàođời nữa, bây giờ so với bất cứ ai anh ấy đều hiểu rõ ràng làm thế nàomới có thể giành được thứ tốt nhất, những thứ như tình cảm, đối với cô,tôi anh ấy hiện tại mà nói, có lẽ đã không còn là thứ quan trọng nhất,tôi hà tất phải dùng chính sự tồn tại của mình để ép anh ấy phải đối mặt với những vết thương trong quá khứ.” Cô nhìn về phía Bạc Nhất Tâm.
“Bởi vì chuyện cũ phức tạp như vậy, giữa anh ấy và tôi vĩnh viễn sẽ có vài thứ trở thành tiêu điểm đau đớn, tôi ở bên cạnh anh ấy lâu như thế, cái thu được duy nhất là đành phải thừanhận tôi không còn….hiểu anh ấy nữa, tôi không biết anh ấy đang nghĩ gì, tôi không biết trái tim của anh ấy ở đâu, thứ tôi cảm nhận được chỉ cómột điều, đó là tôi mang lại cho anh rất nhiều mâu thuẫn và xung đột,rất ít vui vẻ.”
Một nụ cười thương cảm bất đắc dĩ hiện lên trên khóe miệng cô.
“Không phải tôi muốn đoạt anh ấy với cô, tôi chỉ hy vọng anh ấy hạnh phúc, sở dĩ tôi muốn trở lại bên cạnh NamHuyền, là bởi vì tôi cứ tưởng rằng mình có thể đem lại hạnh phúc chotương lai của anh ấy, nếu anh ấy hạnh phúc bên tôi, cho dù cô thế nào,cho dù sống hay chết tôi cũng sẽ không buông tay lần nữa, nhưng mà nếuanh ấy hạnh phúc bên cô, thì cho dù cô có yêu cầu tôi đời này đừng quayvề đây nữa, tôi cũng có thể làm được vì hai người.”
Vẻ mặt Bạc Nhất Tâm trong khoảng thờigian ngắn thay đổi mấy trăm lần, muốn nói gì đó, rốt cục vẫn ngậm miệng, đợi sau khi Ôn Noãn nói xong toàn bộ, cô yên lặng nhìn Ôn Noãn thậtlâu, cuối cùng đôi mắt vẫn phát ra ý chế giễu.
“Ôn Noãn, bây giờ tôi tin rằng cô thựcsự không hề hiểu anh ấy, bởi vì cô vẫn tự cho mình là đúng, cô tạo chomình nhiều lý do hợp tình hợp lý như vậy, nói đến cùng là cô sợ lại làmtổn thương anh ấy, hay là sợ làm tổn thương chính cô? Cô chắc chắn anhấy sợ bị tổn thương lần nữa chứ? Cô có tư cách gì trùm suy nghĩ của côlên đầu anh ấy? Cô hiểu rõ tâm ý thật sự của anh ấy sao? Không phải cônghĩ rằng cái gọi là từ bỏ và hy sinh của cô thật vĩ đại đấy chứ? Đúnglà buồn cười chết mất! Cô cần gì phải dối trá tìm lý do tô son trát phấn lên sự ích kỉ của cô như vậy? Nói trắng ra không phải là cô yếu đuốikhông dám lại chịu trách nhiệm với tương lai của anh ấy ư?!” Thản nhiênliếc cô một cái cuối cùng, Bạc Nhất Tâm mở cửa đi ra ngoài.
Ôn Noãn đứng im tại chỗ rất lâu, vẻ mặthơi ngẩn ngơ, rất lâu sau mới đi đến gần bồn rửa tay, vốc nước lên mặthết hất lại hất. Đó chính là lí do tại sao ngày hôm đó cô lại cãi nhauvới Chiếm Nam Huyền? Anh cho rằng sự lui bước của cô là ích kỉ, yếuđuối, không có dũng khí……Chịu trách nhiệm cho tương lai của anh?