Anh lướt mắt nhìn ra sau Chu Anh và Ngô Nhiên, sau đó thấy được Phó Văn Thiện cũng đang nhăn nhó.
“Ồ.. vậy Tạ Vãn Tinh và Phó Văn Thiện ở cùng một phòng nhé.” Hàn Cửu Cửu vui vẻ tuyên bố.
Tạ Vãn Tinh cắn chặt môi mới không buột miệng chửi thề trước máy quay.
…
Hơn nửa tiếng sau, sau khi các khách mời nghe kỹ các điều cần chú ý khác xong thì cuối cùng cũng được kéo vali quay về phòng mình.
Bởi vì kích thước và vị trí của 3 căn phòng bất đồng nên để công bằng, mọi người quyết định chơi đoán số để chọn phòng. Cả người Tạ Vãn Tinh héo queo, anh viện cớ nói bản thân hơi đau đầu nên để cho Phó Văn Thiện chơi đi.
Nhưng Phó Văn Thiện khá xui xẻo, thua liên tiếp hai lần. Cuối cùng thành công nhận được phòng nhỏ nhất và tồi tàn nhất… phòng gác mái.
Vừa vào cửa, Tạ Vãn Tinh đã nhịn không được hơi nhíu mày. Mặc dù phòng này có hơi nhỏ và cũ kỹ nhưng cũng đầy đủ nội thất. Ngoại trừ giường thì có cả nhà vệ sinh riêng, tủ quần áo và cả bàn sách.
Lúc Tạ Vãn Tinh đi quay phim cũng không phải chưa từng ở chỗ có điều kiện kém, nên anh thấy cũng không sao.
Vấn đề quan trọng nhất ở đây là… phòng này chỉ có một cái giường mà thôi!
Tạ Vãn Tinh ngồi trên chiếc ghế duy nhất trong phòng, Phó Văn Thiện ngồi ở mép giường. Hai người không đi sắp xếp hành lý, chỉ ngồi nhìn nhau bằng sắc mặt bất thiện.
Tổ chương trình cũng khá có tình người, không gắn camera trong phòng. Thế nên hiện tại hai người đều dẹp vẻ giả vờ trước mặt mọi người lúc nãy đi. Tạ Vãn Tinh đen mặt, chỉ thiếu viết mấy chữ “Cậu mau cút cho tôi” lên mặt nữa thôi.
Bầu không khí ngượng ngùng im lặng quẩn quanh hồi lâu, cuối cùng Phó Văn Thiện lên tiếng trước.
“Tôi thật sự không biết anh sẽ tham gia chương trình này, người đại diện đã tự ý nhận chương trình này cho tôi. Nếu anh không muốn thấy tôi thì tôi có thể nói với tổ chương rằng mình sẽ rời đi ngay lập tức. Tôi sẽ tự dàn xếp với tổ chương trình, không để ảnh hưởng đến anh đâu.” Phó Văn Thiện giải thích với Tạ Vãn Tinh.
Vốn dĩ hắn cũng không muốn tham gia gameshow giải trí. Nhưng Giang Hàm một khóc hai quấy ba thắt cổ xin hắn tham gia, dáng vẻ như nếu hắn không chịu thì anh ta sẽ đi nhảy lầu ngay lập tức ấy.
Hắn vì muốn yên tĩnh một chút nên đành phải kéo vali ra khỏi nhà.
Nhưng ai ngờ, giới giải trí nhiều người đến vậy, chương trình này cũng có mỗi 6 khách mời thôi, vậy mà lại vừa lúc đụng mặt Tạ Vãn Tinh ở nơi này.
Phó Văn Thiện lạnh lùng nghĩ, hắn dính scandal với biết bao nhiêu người trong giới mà không thấy tổ chương trình mời một ai tới. Lại cố tình chộp đúng người duy nhất thật sự ngủ với hắn tới đây.
Tổ chương trình này đúng là có thiên phú thật!
Tạ Vãn Tinh cười mỉa một tiếng.
Anh đương nhiên biết tiền vi phạm hợp đồng của chương trình này khá cao, nhưng cũng không là gì với anh và Phó Văn Thiện.
Ngày đó sau khi xấu hổ tạm biệt nhau xong, anh cũng ngầm điều tra Phó Văn Thiện. Đời thứ ba căn chính miêu hồng*, tuỳ tiện túm đại mọi người trong nhà cũng là nhân vật có thể khiến mọi người run sợ. Phó Văn Thiện là con thứ ba trong nhà, bình thường hay nói con út được cưng nhất và đúng là vậy thật. Hắn khăng khăng muốn gia nhập giới giải trí vậy mà không một ai ngăn cản.
Tạ Vãn Tinh hơi nhướng mi, bình tĩnh nói: “Cậu đi rồi thì tổ chương trình biết tìm ai thay thế cậu bây giờ? Nhiều người đã bắt đầu làm việc rồi, chẳng lẽ lại phải thu dọn đống lộn xộn vì cậu nữa à?”
Trong lòng Phó Văn Thiện cũng biết Tạ Vãn Tinh nói đúng.
Mặc dù tính tình hắn không tốt nhưng cũng không muốn làm phiền người khác.
Hắn hỏi lại: “Vậy anh định làm thế nào?”
Tạ Vãn Tinh khoanh tay, trong phút chốc cũng hơi do dự.
Dựa theo tính tình của anh thì bây giờ anh muốn ném Phó Văn Thiện xuống sông cho cá ăn ngay lập tức.
Bởi vì quả 419 với Phó Văn Thiện tháng trước mà anh đau suốt hai ngày liền, đến cả xem TV cũng phải nằm sấp mới được. Trong lòng mắng Phó Văn Thiện nát nước, thậm chí anh còn muốn lén liên lạc bác sĩ tư đến khám nữa.
Nhưng anh cũng hiểu rõ, lần lăn giường không rõ đó nói trắng ra ai cũng không tốt hơn ai.
Một hai phải nói thì cũng là do anh xui xẻo mà thôi. Kén cá chọn canh cho cố, gặp ai cũng phải moi ra một đống tính xấu nên kéo dài đến giờ cũng không yêu đương lần nào. Bởi vậy mới có thể thất thân chỉ vì một lần say rượu, thua trong tay tên fuckboy già dặn Phó Văn Thiện này.
Thấy anh không nói gì, Phó Văn Thiện lại hỏi tiếp: “Nếu anh không muốn làm chậm trễ tiến độ của chương trình thì tôi cũng có thể đổi phòng với Chu Anh. Với cả anh cứ yên tâm đi, bất kể anh ngủ phòng nào thì tôi đều sẽ không làm gì anh cả đâu.”
Phó Văn Thiện không nói thì thôi, hắn vừa nói xong là Tạ Vãn Tinh lại nổi nóng.
Anh tự phiên dịch một chút, nghĩ sao cũng thấy Phó Văn Thiện đang uyển chuyển chê anh không quyến rũ, không đáng để hắn quan tâm.
Anh nhớ lại đánh giá lần trước Phó Văn Thiện nói với anh…
“Nếu anh có nhiều kinh nghiệm như vậy thì sao ở trên giường cứ như con cá muối thế?”
Tên khốn này!
Tạ Vãn Tinh tức đến tái mặt.
Anh cười lạnh một tiếng: “Cậu thật sự cho rằng tôi để ý chuyện đó à? Tôi nói rồi, cậu cùng lắm chỉ là một trong những người tôi đã ngủ qua thôi. Nếu tôi cứ phải trốn tránh bạn giường cũ thì thôi khỏi lăn lộn gì trong giới này nữa. Ngủ cùng một giường với cậu cũng chẳng có gì to tát, ba bốn ngày mà thôi. Chỉ mong sau khi quay show xong cậu đừng quấn lấy tôi đòi tôi chịu trách nhiệm là được rồi.”
Phó Văn Thiện cau mày: “Anh nghĩ nhiều rồi.”
Nói đến đây, hai người không còn suy nghĩ đổi phòng nữa.
Cả hai trừng mắt nhìn nhau một lúc, cuối cùng Phó Văn thiện đứng lên lấy vali của mình mở ra, lấy đồ vệ sinh cá nhân ra ngoài. Tạ Vãn Tinh cũng chậm rãi đi tới đầu giường, mở chai nước suối ra uống một ngụm.
Xem như bọn họ miễn cưỡng thoả hiệp, bất kể hai người có suy nghĩ gì trong lòng thì cứ quay show này xong rồi tính tiếp.