Văn Thanh Từ theo đó nhíu mày. Trước nam tuần, mình đã chuẩn bị một lượng lớn thuốc hoa bìm bìm nhưng không ngờ Hoàng đế uống hết nhanh như vậy…
Nhưng ngẫm lại dáng vẻ không thèm đếm mà nuốt thẳng luôn lão lúc nãy, cái này hình như cũng không ngạc nhiên.
Bàn tay của Hoàng đế nặng nề đặt trên thái dương. Cảm giác đau đớn lúc này đối với một người đã hoàn toàn phụ thuộc vào thuốc hoa bìm bìm như lão thì khó mà có thể chịu đựng được.
Dưới sự xâm nhập đau đớn, lão thậm chí vứt bỏ một hai phần ngụy trang ngày xưa. Hoàng đế rũ mắt xuống, đếm kỹ tội trạng của Tạ Quan Chỉ.
Chẳng những vượt quyền điều binh, thậm chí điều binh bất lợi
“…… Tương lai cho dù nắm quyền, cũng không có năng lực dùng được.” Hoàng đế cắn răng đưa ra kết luận cuối cùng cho Tạ Quan Chỉ.
Bất lực.
Đây là một lý do có vẻ đường hoàng hơn “vượt quá thẩm quyền trong thời điểm khẩn cấp.”
Mấy ngày trước khi lão giả bệnh, một bộ phận triều thần đã đoán ra ý đồ của lão. Nhưng nghe được những lời này, mọi người vẫn không khỏi hai mặt nhìn nhau.
Hoàng đế nói lời này có hơi quá đáng.
Chuyện Bắc Địch quấy nhiễu xảy ra bất ngờ, cho dù hoàng đế tự mình ra tay thì tình thế cũng sẽ không có bất kỳ thay đổi gì chứ đừng nói Tạ Quan Chỉ không có kinh nghiệm xử lý triều chính.
Bọn họ không hiểu tại sao hai cha con ông trời này chỉ trong vài ngày đã tan vỡ. Chỉ biết hoàng đế vừa nói ra lời này, Tạ Quan Chỉ thất thế đã trở thành điều hiển nhiên.
Lúc này mà không mượn gió bẻ măng thì cái đường làm quan của mình cũng sẽ đứt…
Im lặng vài giây, một quan viên Văn Thanh Từ không biết tên bỗng nhiên đi ra từ chỗ bàn tiệc.
Trước tiên hắn hành đại lễ với Hoàng đế, tiếp theo tính toán tội trạng của Kinh Triệu Doãn Dịch Quán Hiên.
Cái gì mà “tham ô nhận hối lộ” còn có “bán quan”, toàn bộ giống như đậu bị đổ ra, tốc độ mượn gió bẻ măng có thể nói là cực nhanh.
Nghe đến đó trên mặt Tuệ phi lập tức mất đi huyết sắc. Nàng lập tức vén váy đứng dậy quỳ gối trước mặt Hoàng đế.
“Mong bệ hạ minh xét! Cha… À, không, Kinh Triệu Doãn đại nhân, tuyệt đối chưa từng làm những chuyện này! ”
Tuy rằng Dịch Quán Hiên cũng coi như tâm phúc của Hoàng đế, nhưng tuổi tác của lão đã cao, lại bị thương trong chuyện cung biến lần trước nên không tham gia chuyến nam tuần lần này.
Lúc này đầu Hoàng đế đã đau đến không chịu nổi, lão liếc Tuệ phi một cái, không hề đáp lại nàng mà là trực tiếp phân phó nói: “Đại Lý tự nghiêm tra việc này.”
Trong giọng nói tràn đầy vẻ mất kiên nhẫn.
Nghe vậy, Tuệ phi lập tức ngã quỵ xuống đất. Nàng là phi tử đầu tiên được hoàng đế tuyển vào cung sau khi kế vị, xuất thân bình thường, bởi vì nàng được sủng ái mà cả nhà nàng gà chó thăng thiên.
Dịch gia ở Ung Đô vốn không có căn cơ, vì dung nhập vào giới quyền quý, năm xưa Dịch Quán Hiên đích xác làm rất nhiều chuyện mờ ám…
Thậm chí cũng từng kết giao với những quý tộc bị xử lý thời gian trước. Nhưng lúc đó bất kể là Dịch Quán Hiên hay là Tuệ phi đều không thèm để ý. Dù sao bọn họ đều biết mình không phải loại người hoàng đế nhắm vào.
Nhưng bây giờ, cảm giác khủng hoảng trì hoãn bấy lâu nay cuối cùng cũng cuốn tới. Người Tuệ phi không khỏi run rẩy, ba chữ “Đại Lý tự” có nghĩa là Hoàng đế tuyệt đối sẽ không coi nhẹ việc này.
Đến lúc đó, cả Dịch gia sợ là sẽ nối gót những quyền quý tiền triều kia.
Tạ Quan Chỉ quỳ dưới mặt đất bỗng nhiên ngước mắt lên, cắn răng lạnh lùng nhìn Hoàng đế một cái.
Trong ánh mắt này tràn đầy trào phúng và căm hận. Còn có một điểm quyết tuyệt khó có thể phát hiện.
*
Bữa tiệc kết thúc trong im lặng.
Việc đầu tiên hoàng đế làm sau khi trở về điện Đức Chương chính là gọi Văn Thanh Từ tới. Lúc này chứng đau đầu của lão càng lúc càng mãnh liệt, bàn tay đặt ở thái dương không khống chế được mà run rẩy.
“Thuốc hoa bìm bìm. Khụ khụ…” Hoàng đế gian nan nói, “Còn, khụ khụ… Còn nữa không? ”
Văn Thanh Từ lập tức tiến lên mở hòm thuốc ra: “Thần này còn có một bình.” May mà lúc y rời khỏi Ung Đô đã chuẩn bị thêm một bình ở bên người.
Hiền công công vội vàng nhận thuốc.
Văn Thanh Từ còn chưa kịp dặn dò cái gì đã thấy Hoàng đế ngửa đầu đổ thứ trong bình thuốc vào miệng.
Văn Thanh Từ: “…”
Hoàng đế chưa bao giờ kiềm chế với việc uống thuốc hoa bìm bìm. Đau một chút là uống, chưa bao giờ chịu nhịn.
Thấy thế, Văn Thanh từ chột dạ, thuốc hoa bìm bìm không độc nhưng tiêu thụ quá nhiều sẽ sinh ra kháng dược tính, điểm này đã sớm hiện ra trên người Hoàng đế.
Cũng coi như ngoài dự liệu, hợp tình hợp lý.
Nhưng vấn đề là… Thuốc hoa bìm bìm sắp cạn kiệt. Sau khi cai thuốc sẽ xảy ra chuyện gì, ngay cả trong y thư thần y cốc cũng không có ghi chép.
Một đống thuốc hoa bìm bìm xuống bụng, hoàng đế cau chặt mày rốt cục cũng thả lỏng từng chút một. Lão ném bình ngọc trong tay sang một bên, Hiền công công vội vàng tiến lên nhặt nó lên.
Văn Thanh Từ do dự một chút, không biết mình hiện tại nên lui ra, hay là nên bắt mạch cho Hoàng đế.
“Chuyện của Tạ Quan Chỉ, hành động cùa trẫm cũng là bất đắc dĩ…” Đúng lúc này, Hoàng đế bỗng nhiên chậm rãi mở miệng, “Ái khanh nghĩ lại đi, cái liếc mắt cuối cùng khi nó nhìn trẫm rõ ràng đầy hận ý. ”
Đây chẳng phải là do bị ngươi ép đó sao!
Văn Thanh Từ không khỏi nắm chặt ngân châm, lẳng lặng mắng trong lòng.
Sau một khắc, Hoàng đế bỗng nhiên mở to hai mắt, nhìn chằm chằm xa xa thì thào tự nói: “Nếu trẫm không giết nó, tự có một ngày, nó sẽ đến giết trẫm.”
Giọng điệu hoàng đế coi như bình tĩnh, trong lúc nói chuyện còn lộ ra biểu cảm lo lắng. Nhưng sự bình tĩnh như vậy lại khiến Văn Thanh Từ không khỏi rùng mình.
Y nghe ra ý điên cuồng trong lời của Tạ Chiêu Lâm. Thuốc hoa bìm bìm chỉ là thuốc giảm đau, cũng không phải là thuốc đặc hiệu trị ngộ độc kim loại nặng.
Không còn ảnh hưởng của cơn đau đầu, trong khoảng thời gian này hoàng đế trông khá bình tĩnh, thế cho nên Văn Thanh Từ quên mất, ngộ độc kim loại nặng còn có thể khiến tâm tình người ta bất ổn, thậm chí tinh thần không bình thường.
Hoàng đế nhạy cảm đa nghi, hơn nữa còn coi người bên cạnh như ” đồng loại” của mình.
Một thời gian ngắn không dùng thuốc đã đốt cháy ngòi nổ cảm xúc của lão. Hoàng đế đột nhiên cầm lấy một bản vẽ từ trên thư án.
Văn Thanh Từ nhìn mới phát hiện… Đây thế mà lại là bản thiết kế của Thần Lăng lão xây dựng cho mình.
Cuối cùng lão đột ngột đứng dậy, bước nhanh đến bên cửa sổ nhìn về phía kênh đào Đại Vận Hà cách đó không xa.
“Sửa rồi, sửa xong rồi…” Hoàng đế cười nói, “Vẫn sửa xong đúng như dự kiến. ” Sau đó đột nhiên đá ngã lư hương bằng đồng bên cạnh.
Khói mù tản ra bốn phía trong điện, giữa ngực phổi của Văn Thanh Từ cũng theo đó sinh ra một loại cảm giác ngứa ngáy quen thuộc.
Hoàng đế đã không kìm nén được sự điên cuồng của mình.
Thấy thế, sắc mặt Hiền công công biến đổi, lão nhanh chóng nháy mắt với Văn Thanh Từ: “Văn tiên sinh, ngài đi trước đi.”
Hiển nhiên là không muốn để cho người khác nhìn thấy dáng vẻ thất thố của Hoàng đế.
Tuy rằng Văn Thanh Từ tò mò triệu chứng của hoàng đế đến tột cùng như thế nào. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ này của lão cũng biết không thể ở lại chỗ này nữa.
Y lập tức nhấc rương thuốc lên, bước nhanh rời khỏi hậu điện. Hoàng đế đã “khỏi hẳn”, Văn Thanh Từ cũng không cần phải ở lại trắc điện nữa.
Y rời điện Đức Chương và đi về phía nơi cư trú của mình, nhưng mà mới đi được một nửa Văn Thanh Từ giống như nghĩ đến cái gì đó dừng bước.
Y lại nhớ tới kết cục của Tạ Quan Chỉ trong nguyên tác —— cung đấu thất bại, tự sát mà chết.
Tạ Quan Chỉ luôn khinh thường Dịch Quán Hiên. Văn Thanh Từ tin cho dù Hoàng đế tra kỹ Kinh Triệu Doãn, cũng tuyệt đối sẽ không tra được bao nhiêu chuyện có liên quan đến Nhị hoàng tử.
Hắn sẽ không sợ tội tự sát. Mà trải qua chuyện này, Tạ Quan Chỉ xem như hoàn toàn không còn khả năng trở thành Thái tử. Vì bảo vệ hiền danh, hoàng đế cũng sẽ không ép hắn tự sát.
Vì vậy, có thể nói … tám phần là do Tạ Quan Chỉ tâm cao khí ngạo, nuốt không trôi cơn tức này.
Nhớ tới cái liếc mắt của Tạ Quan Chỉ lúc trên ghế, trái tim Văn Thanh từ bỗng nhiên trầm xuống. Không kịp suy nghĩ nhiều, hắn lập tức xoay người, bước nhanh về phía hành cung.
Lúc này Hoàng đế đã tước đoạt toàn bộ quyền lực của Tạ Quan Chỉ, giam cầm hắn ở góc hành cung. Văn Thanh Từ giấu hòm thuốc ở chỗ bí mật rồi dùng khinh phi về nơi đó.
Chưa tới một chén trà đã đến chỗ trọng binh canh giữ bên ngoài viện. Động tác của Văn Thanh Từ có hơi gấp gáp, vừa rồi lại hít không ít khói bụi trong điện Đức Chương nên lúc đáp xuống đất, không khống chế được ho khan hai tiếng.
Tuy rằng tận lực đè nén, nhưng âm thanh vẫn mơ hồ lộ ra ngoài.
Binh lính tuần tra bốn phía như là nghe được cái gì đó liếc nhau nhìn về phía nơi này.
Văn Thanh Từ lập tức dùng ngón tay ấn vào cổ họng, cố gắng giảm ho bằng đau đớn, quay đầu lại tìm nơi ẩn náu.
Nhưng mà không đợi ngón tay y đụng vào làn da, một hơi thở vừa quen thuộc vừa xa lạ đánh tới từ sau lưng.
Có người một tay đặt ở giữa môi Văn Thanh Từ, một tay ôm vai y, còn chưa đợi y kịp phản ứng, đã nhẹ nhàng dùng sức đưa y đến chỗ tối ở góc đường.
Cơ thể hai người áp chặt vào nhau.
Văn Thanh Từ:!!
Thần kinh của y trong nháy mắt căng thẳng, trái tim cũng đập điên cuồng.
Không giống như Văn Than Từ, nhiệt độ cơ thể người tới rất cao, cơ bắp mỏng mà mạnh mẽ, giống như báo đốm trên đồng cỏ. Cánh tay màu mật nhạt phủ đầy vết sẹo, cơ bắp rắn chắc dễ dàng khóa chặt Văn Thanh Từ vào lòng, trong khoảnh khắc đã ngăn cản tất cả động tác của y, khiến y không thể nhúc nhích.
Làn da vốn tái nhợt của Văn Thanh Từ bị ấn ra chút vết đỏ. Hơi thở cũng rối loạn vì căng thẳng.
“Đừng nhúc nhích, bọn họ ở một lát rồi sẽ đi.” Giọng nói hơi trầm của thiếu niên truyền tới tai Văn Thanh Từ. Rung động yếu ớt dọc theo xương cốt truyền khắp toàn thân, biến thành tê dại.
Ngón tay Văn Thanh Từ không khống chế được khẽ run lên.