Suy nghĩ con chưa dứt, thì bước chân của anh đã nhanh chóng đi đến.
Nhưng anh chưa kịp đi đến cửa, bất ngờ tiếng điện thoại liền reo lên.
Trong phòng này ngoài điện thoại của cô ra thì còn ai nữa.
Lục Diệp Bằng giựt bắn mình lên.Sợ làm phiền đến cô,anh đã nhanh chóng đưa mắt tìm kiếm chiếc điện thoại.
Thấy nó nằm trên bàn trang điểm,anh vội vàng bước tới cầm điện thoại lên xem.
Không phải là có người gọi đến mà là tiếng chuông tin nhắn.
Đó là Tiểu Sơ.
Mới sáng ra mà cô ấy đã nhắn tin với cô rồi sao?
Lục Diệp Bằng chợt suy nghĩ, chắc có lẽ là những cuộc tán gẫu của hai người phụ nữ.Anh cũng không nên xem để làm gì?
Khi Lục Diệp Bằng vừa định để điện thoại vào chỗ cũ thì lại có thêm một tin nhắn khác đến.
Nhưng lần này không phải là Tiểu Sơ mà là của mẹ cô.
Lúc này trong lòng Lục Diệp Bằng nổi lên sự nghi hoặc.Cả hai sáng sớm đều đồng loạt nhắn tin cho cô,anh chắc chắn là đã có chuyện gì xảy ra.
Lục Diệp Bằng không chừng chờ liền mở điện thoại của cô lên xem.Đây không phải lần đầu anh cầm điện thoại của cô,mật khẩu điện thoại cô là gì chắc trên đời này chỉ có một mình anh là có thể biết.
Điện thoại nhanh chóng mở ra.
Đương nhiên tin nhắn của mẹ cô sẽ khiến anh đọc đầu tiên.
Bà ấy chỉ nhắn cho cô địa chỉ của một nhà hàng sang trọng và dặn dò cô trưa nay phải đến đúng giờ.
Anh không hiểu bà ấy định làm gì? Trưa nay hẹn cô ra ngoài ăn trưa thôi sao?
Nhưng anh không thể tin.Chắc chắn là có chuyện gì đó sẽ xảy ra.
Suy nghĩ một hồi anh lật đật mở tin nhắn của Tiểu Sơ ra xem.Nhưng những dòng chữ của cô ấy nhắn cho cô đã khiến cho anh phải chết sững.
“Lam Lam! Mẹ dặn mình không được nói với cậu.Nhưng mình cũng nhất định phải nói cho cậu được biết được….Trưa nay, mẹ muốn cậu đi xem mắt một người.Người đàn ông đó họ Hạ,lớn hơn cậu ba tuổi, mẹ muốn chia rẽ cậu và Lục Diệp Bằng cho nên mẹ mới làm như vậy!”
Đọc xong tin nhắn.Nét mặt Lục Diệp Bằng dần trở nên phẫn nộ.Anh siết chặt điện thoại trong tay.
Rốt cuộc bà ấy vẫn muốn chia rẽ cô và anh.
Nếu đã như vậy thì anh không còn cách nào khác.Là do mẹ của cô ép anh mà thôi.
Khóe môi của Lục Diệp Bằng khẽ nhếch lên, một nụ cười mang đầy sự chiến thắng hiện lên.
Lam Lam từ phòng tắm đi ra thấy người đàn ông của cô lại tự tiện vào phòng của mình,nụ cười hạnh phúc của cô thoáng chốc hiện lên.
Lam Lam không suy nghĩ mình chỉ quắn một chiếc khăn tắm trên người, liền nhào đến ôm chặt tấm lưng của anh, nũng nịu nói.
” Mới sáng ra vào đây kiếm em rồi sao….? Nhớ em lắm có phải không?”
Lục Diệp Bằng giựt mình,vội xóa ngay tin nhắn của Tiểu Sơ vừa mới gửi đến.Anh muốn xem cô sẽ làm gì khi biết mẹ đang sắp đặt buổi xem mắt dành cho cô.
Làm xong anh để điện thoại xuống.
Lúc này anh cảm nhận được vòng một gợi cảm của cô đã áp lấy tấm lưng của anh.Ngay lập tức phía dưới của anh liền rụt rịt, có vẻ như nó đang nói với anh là cũng đang khao khát muốn nếm thử vị khẩu vị buổi sáng mà người con gái này mang lại.
Lục Diệp Bằng quay người,nhanh chóng ôm chặt ép cô vào trong tường, nhìn thẳng vào ánh mắt của cô nghiến răng nói.
“Phải đó! Anh nhớ em,nhớ đến ruột gan cũng phải cồn cào lên đây!”
Nghe xong,Lam Lam cười hì hì đưa hai cánh tay trắng như tuyết choàng qua cổ anh.Cô khẽ nhón chân rướn người thì thầm vào tai của anh.
“Anh nhớ em hay thân dưới của anh nhớ em”
Một câu nói như châm ngòi cơn dục vọng đang khao khát trong lòng của anh.
Đôi mắt của anh như một con quái thú nhìn chằm chằm vào chiếc khăn tắm của cô,sau đó chỉ vài giây sau anh liền đưa tay kéo thật mạnh chiếc khăn tắm của cô ra.
Một cơ thể mang nhiều sự quyến rũ châm ngòi lên sự dục vọng trong người, trực tiếp đập vào mắt của anh.
“A….” Lam Lam còn chưa kịp la lên,cơ thể đã bị anh nhấc bổng đi đến chiếc giường đơn chiếc của cô.
Lục Diệp Bằng trực tiếp đè cô xuống giường.
“Đã lâu lắm rồi chúng ta chưa làm chuyện ấy vào buổi sáng thì phải”.
Lam Lam đỏ mặt, đánh nhẹ vào lồng ngực của anh.
“Đừng giỡn nữa,anh mau ngồi dậy đi chúng ta còn đi làm nữa”.
Lục Diệp Bằng nhíu chặt mày.
“Nhưng bây giờ anh muốn em”.
Bàn tay anh di chuyển xuống xoa nắn hai bầu ngực cô khàn giọng nói.
“Tuần sau anh phải đi công tác rồi,em có nhớ anh không? Nhưng anh thì…”
Nghe giọng nói yếu ớt được phát ra từ giọng nói của anh.Trong lòng Lam Lam nổi lên sự xót xa.Anh đi mấy ngày, không có ai bên cạnh.Rồi lỡ như sức khỏe của anh gặp vấn đề gì sao? Cô có nên đi với anh không?
Lam Lam kéo đầu anh xuống chủ động hôn lên môi của anh, nghẹn ngào trả lời.
“Nhớ….! Em nhớ anh rất nhiều”.
Sau đó cô lật người nằm đè lên người của anh, chủ động đưa tay cởi từng cút áo trên chiếc áo sơ mi của anh.
Nếu như anh muốn cô sẽ cho anh.
Kể từ ngày biết được sức khỏe của anh,cô đã sợ biết chừng nào…..Sợ rằng anh sẽ bỏ cô mà đi,sợ sẽ không được thấy anh,không còn hơi ấm của anh.Bây giờ anh muốn gì,cô cũng sẽ đáp ứng cho anh…..Nếu như có thể kể từ ngày mai cô sẽ về lại trong phòng của hai người,để buổi sáng nào hai người đều cũng có thể nhìn thấy nhau.
Lục Diệp Bằng ngạc nhiên trước hành động của cô.Trong đầu chợt suy nghĩ, có phải cô làm những chuyện này là để bù đắp cho anh không? Hay cô đã biết mình sắp đi xem mắt, nên cảm thấy có lỗi với anh không?
Lam Lam trút hết quần áo của anh liền quăng xuống giường, cô tự buông lỏng bản thân mình ngồi lên trên người của anh,cất giọng nói mềm mại.
“Vậy em sẽ cho anh được mãn nguyện trước khi anh đi công tác…..Anh có chịu không?”
Lục Diệp Bằng giựt mình,trong lòng anh có một chút lo lắng rằng cô sẽ nghe theo lời của mẹ mà sẽ rời xa anh không?
Chưa bao giờ anh nhìn thấy cô chủ động như thế.Dáng vẻ gợi cảm vừa khiến anh động lòng nhưng càng làm cho anh sợ hãi.
Lam Lam nhìn anh với ánh mắt mang đầy sự gợi cảm.Chẳng mấy chốc cô nâng hông mình lên, vì vậy con quái thú to lớn của anh đã từng chút một đi vào tư mật ướt đẫm của cô tạo ra một sự kết hợp chặt chẽ của hai người đang dâng trào tình cảm.
“Diệp Bằng! A…..”
Nhưng dường như Lục Diệp Bằng không hề cảm thấy thoải mái.Sự chủ động của cô chỉ giống như là một hạt cát đối với anh.
Nét mặt cậu Lục Diệp Bằng căng tràn dục vọng,anh nhanh chóng ngồi dậy ép chặt cô vào đầu giường,đâm thật mạnh vào hạ thân của cô.Hai tay anh nắm chặt hai chân của cô vận động kịch liệt tiết tấu nhanh đến nỗi khiến Lam Lam phải mở miệng ra thở dốc cầu xin anh.
“A….Anh nhẹ lại!” Cô chẳng hiểu tại sao lần này anh lại không hề nhẹ nhàng với cô.Lần này làm cho cô nhớ lại cái lần mà cô uống thuốc tránh thai rồi bị người đàn ông này tra tấn.
Đóa hoa trước ngực của cô không ngừng nhấp nhô như muốn khiêu khích anh, nhìn vào anh chỉ muốn đánh chủ quyền lên đó.
Hôm nay cô sẽ đi xem mắt…. Là xem mắt đấy!
Suốt từ nãy giờ hai từ ” xem mắt” luôn chạy vào trong đầu của anh.
Cho dù không phải là ý muốn của cô, nhưng không hiểu sao trong lòng anh có một chút khó chịu giống như cô đang phản bội anh vậy.
Lam Lam mơ màng mở đôi mắt ra, nhìn thấy người đàn ông của cô không hiểu vì sao lại lên cơn cô chỉ biết mỉm cười chủ động ôm chặt lấy anh.
“Ông xã…..! Ưmm”
“Nên nhớ một điều,em là người phụ nữ của anh.Anh sẽ không bao giờ cho phép một ai có thể đụng vào em….. Nếu em phản bội anh, người đầu tiên anh sẽ giết…. Chính là em”Lục Diệp Bằng nghiến răng nghiến lợi.
Bàn tay nâng chân cô cao lên,anh như nghiền nát thân thể của cô ép chặt xuống chiếc giường,hạ thân anh càng lúc càng vào sâu trong người cô.
Cơ thể Lam Lam chỉ trong mấy chốc đã được anh lên tới đỉnh, chạm vào cánh cửa thần kỳ.Hai người cùng lúc phát ra những âm thanh sảng khoái, làm thỏa mãn cho đối phương.
Lam Lam cũng chẳng biết anh đang nói gì vì giờ đây cô đã hoàn toàn rơi vào thế giới chỉ có anh và cô.
Một nơi hạnh phúc dành cho hai người.