An Nhiên nghiên đầu nhìn Lục Diệp Bằng suy ngẫm câu nói vừa rồi của anh. Gương mặt trắng bệch nhưng vẫn còn chút hồng hào hiện trên hai gò má phúng phính của cô bé hiện lên trong mắt anh. Lục Diệp Bằng kiềm lòng không được cúi đầu xuống hôn lên má của con gái.
“Con trả lời cho ba nghe đi! Con có thích ba là ba của con mãi mãi không?”
Lúc này, An Nhiên cụp đôi mắt mình xuống, lấy những ngón tay mảnh khảnh của mình nghịch vào tay của anh, sau đó cô bé nhẹ nhàng lên tiếng trả lời.
“Con rất thích ba… Nhưng ba là ba của A Vĩ. Bạn ấy luôn nói với con,là con muốn cướp đi ba của bạn ấy, con không thể nào làm vậy với bạn ấy được… Con không muốn cướp ba từ tay bạn ấy”.
Những tiếng nói non nớt, hiểu chuyện của An Nhiên đều khiến cả anh và cô đều đau đớn tận cõi lòng. Một cô bé chỉ mới vừa tròn năm tuổi lại có một suy nghĩ khiến những người lớn là anh đây không khỏi đau xót cho những gì đã xảy ra với con gái của anh.
Khóe mắt ửng đỏ, những giọt lệ từ trong đôi mắt cương nghị của anh bắt đầu xuất hiện.
An Nhiên đưa tay chạm vào mặt anh, khẽ lắc đầu.
“Ba đừng khóc, mẹ không thích ba khóc đâu”
Lam Lam ngồi bên cạnh, cô cũng đã rơi lệ từ rất lâu khi con gái của anh và cô nói những câu nói đau tận xé lòng ấy. Cô đã sai… Cô đã sai hoàn toàn, khi không nói sớm cho anh và con biết được sự tồn tại của nhau.
Lục Diệp Bằng chỉ biết trong lòng anh bây giờ chỉ muốn nói cho An Nhiên nghe, cô bé chính là tiểu bảo bối duy nhất của anh. Người cha mà cô hằng mong đợi từ rất lâu đã quay trở về và sau này sẽ không rời xa khỏi cô bé nữa.
Nghĩ rồi, anh nâng cơ thể An Nhiên lên, con bé quá nhỏ nhắn chỉ khiến anh càng phải yêu thương, chăm sóc thật tốt cho con gái nhiều hơn.
Lục Diệp Bằng nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn của An Nhiên, nghiêm túc nói.
“Bé con! Bảo bối của ba,con hãy nghe kỉ những gì mà ba chuẩn bị nói với con… ” Anh hít một hơi thật dài rồi khẽ cười ” Ba chính là ba ruột của con. Ba đã làm xong nhiệm vụ từ lâu rồi,bây giờ ba đã về với con. An Nhiên là đứa con duy nhất của ba.A Vĩ hay bất cứ đứa trẻ nào khác đều không phải là con của ba. Con của ba chỉ có duy nhất một mình Tiểu Bông Gòn này thôi! Từ này con đã có ba bên cạnh, con sẽ không cô đơn hay bị bàn bè trêu chọc nữa đâu… Công chúa nhỏ của ba”.
Dứt lời anh ngẩng đầu lên nhìn Lam Lam, ánh mắt có phần trách móc.Anh khẽ vươn tay nắm lấy bàn tay cô kéo lại gần.
“Lam Lam! Em còn chờ gì nữa, mau nói hết sự thật cho con của chúng ta nghe đi”
Gương mặt Lam Lam gần như tái nhợt, cô chỉ biết giờ đây trong lòng anh có lẽ đang rất giận cô. Bàn tay anh rất lạnh đang siếc chặt lấy tay của cô. Lam Lam cảm nhận được điều đó.
Thấy cô vẫn im lặng, Lục Diệp Bằng có chút nổi nóng.
“Em định giấu con gái đến khi nào… Em cũng biết An Nhiên vừa trải qua chuyện gì sao? Nếu như trễ một bước em có hối hận không? “
Tim Lam Lam đập mạnh lên một nhịp. Từng câu nói của anh như muốn xác thương lên trái tim của cô.
Chưa bao giờ cô nghĩ đến An Nhiên sẽ xảy ra chuyện.
An Nhiên nghe xong, khóc nức nở đòi qua người Lam Lam bế. Lục Diệp Bằng kéo Lam Lam ngồi xuống bên cạnh anh, rồi sau đó anh đưa con bé qua cho cô.
Lúc này, An Nhiên mới nhìn mẹ rồi lại nhìn người đàn ông tự xưng là ba của mình trước mặt.
“Ba không được nổi giận với mẹ của con… Thật ra từ lâu con đã biết ba chính là ba ruột của con”
Lục Diệp Bằng sững sốt. Lam Lam cũng vậy. Cô còn nghĩ mình đang nghe lầm.
“Con biết từ khi nào? ” Lục Diệp Bằng hỏi.
An Nhiên mím chặt môi, khẽ đáp.
“Từ lần đầu tiên con gặp ba trong ảnh và gặp ba ở trường học. Thì con đã biết ba chính là ba của con”
Lục Diệp Bằng kinh ngạc.
“Tại sao con biết? “
“Vì con cảm thấy con rất giống ba và khi ba bế con… Linh cảm của con rất lạ”
Nói hết, An Nhiên lại nhìn về phía mẹ mình nói tiếp.
“Vì người trong bức vẽ mà mẹ luôn cất giữ, người đó chính là ba. Con biết người mẹ đang vẽ chỉ có thể là ba ruột của con thôi! “
Lam Lam ngồi bất động, hơi thở trở nên dồn dập. Cô không ngờ con gái đã thấy bức tranh đó.Người đàn ông trong bức vẽ mà cô luôn cất giữ trong tim.
Một bức vẽ phát họa lên gương mặt của anh vào đêm đó vừa có sự yêu thích vừa có chút căm ghét từ tận đáy lòng của cô.
Bàn tay Lục Diệp Bằng run rẩy siếc chặt ôm lấy cả cô và con gái vào lòng.
“Thì ra em đã vẽ anh sao? “
Lam Lam không muốn cho anh thấy. Cô đã có tình cảm với anh từ lâu.Lam Lam bỗng cười nhạt khẽ đáp
“Em sợ…Em sẽ quên mặt cái tên đáng ghét như anh”
“Chịu nhận rồi sao? ” Lục Diệp Bằng mỉm cười. “Em giấu con của anh quá kỹ rồi đấy bà xã!”
“Con của anh nhưng cũng là con của em” Lam Lam cắn môi nói.
Lục Diệp Bằng lắc đầu thở một hơi thật dài, cuối cùng anh cũng phải chịu thua cô vợ này của anh thôi! Anh cúi đầu hôn lên trán An Nhiên, rồi khẽ nói.
“An Nhiên!!!Con cũng đã nghe mẹ nói rồi, con là ba của con. Ba đã trở về, ba sẽ ở bên cạnh con mãi mãi không bao giờ rời xa nữa… Vậy bé con của ba phải mau chóng khỏe lại, ba sẽ dẫn con đi chơi khắp nơi”.
“Thật không ạ! ” An Nhiên vui sướng, miệng cười tươi.
Lục Diệp Bằng gật đầu. Anh nhìn vào vết thương trên đầu của An Nhiên lo lắng hỏi.
“Con còn đau không? ” Mỗi lần anh chỉ nhìn thấy một vết xước trên người của con gái, anh đã xót đến chừng nào. Vậy mà hôm nay trên đầu của con bé lại băng bó nhiều đến như vậy.
An Nhiên ngoan ngoãn dù có đau cũng không muốn cho mọi người nhìn thấy.
“Dạ không ạ! Con hết đau rồi! “
Lục Diệp Bằng ôm chặt hai mẹ con vào lòng. Vào lúc này, anh không còn sự kiên cường mạnh mẽ vốn có của anh như thường ngày nữa, mà thay vào đó là sự yếu đuối tan nát trong trái tim của anh. Sự xót xa cho cô con gái bé nhỏ của anh đang phải chịu những đau đớn như thế này.
“Ba yêu con! Công chúa của ba”
Rồi anh lại nhìn thẳng vào gương mặt giờ đây đã gần như đầy ắp nước mắt của Lam Lam, anh hôn lên môi của cô thật sâu. Đau xót cho con gái một,trái tim anh càng đau mười cho những chuyện đã xảy ra với cô.
“Anh xin lỗi em và con rất nhiều!”
Anh khóc, con gái cũng khóc và Lam Lam đã không còn sự quật cường từ trước đến giờ nữa. Những giọt nước mắt yếu đuối, nặng trĩu đã rơi xuống trên đôi vai của anh.
Cả ba người đều khóc… Khóc cho sự đoàn tụ mà ai cũng đều ao ước bấy lâu nay.