“Em…. “
“Em không nói, anh sẽ không giúp em được đâu”.Lục Diệp Bằng cố ý trêu chọc cô. Người anh em của anh tiếp tục cọ xác phía bên ngoài nơi tư mật ướt đẫm của cô.
Lam Lam không chịu nổi, ánh mắt nhìn anh với dáng vẻ tội nghiệp.
” Xin anh đấy”.
“Em muốn xin gì anh”.
Lam Lam tức giận muốn bâm sát anh ra từng mảnh.
” Muốn anh….. Giúp em… Xin anh muốn em!”Cuối cùng cô vẫn phải xấu hổ nói với anh câu này.
Thật ra lúc này,Lục Diệp Bằng cũng đã nhịn không được nữa rồi, khát vọng từ trong cơ thể anh càng ngày muốn cô hơn.
Ngay khi anh từ từ đang tiến vào cơ thể của cô thì đúng lúc này, chiếc điện thoại không biết của anh hay cô lại reo lên ầm ĩ lên. Lục Diệp Bằng làm ngơ, không quan tâm.
Lam Lam thì ngược lại, cô giựt mình, mở mắt ra. Gương mặt run lên. Cô vội vàng kéo anh ra.
“Điện thoại…. “
Lục Diệp Bằng mặc kệ, anh vẫn tiếp tục đi vào trong cơ thể của cô.
“Ưm mm….” Lam Lam rùng mình, ôm chặt lấy anh.
Nhưng chuông điện thoại rất kiên nhẫn, vẫn reo lên.
Lam Lam chịu từng cơn khoái cảm của anh, nhưng ánh mắt vẫn đang tìm kiếm chiếc điện thoại. Tai cô cảm nhận được vị trí chiếc điện thoại rung lên đang nằm trong túi quần của anh đang nằm bên cạnh cô.
Lục Diệp Bằng vùi đầu trong cơ thể của cô, phía dưới anh không ngừng vận động ra vào cơ thể của cô ngày một nhanh hơn.
Cánh tay Lam Lam cuối cùng cũng lấy được chiếc điện thoại trong túi quần của anh ra. Cô dự định đưa cho anh thì ánh mắt khép hờ của cô liền thấy tên hiển thị trong màn hình điện thoại.
Một người khiến cô phải khiếp sợ….
Ngoài mẹ cô ra thì còn ai vào đây nữa.
Lam Lam sợ hãi, cơ thể bắt đầu phản ứng trở lại.
“Dừng lại đi…… Á… Mẹ đang gọi! “
Câu nói của cô đã làm cho anh thật sự dừng lại. Anh ngẩng đầu lên.
“Mẹ em gọi! ” Lam Lam khó khăn nói.
Lục Diệp Bằng lấy chiếc điện trong tay cô.
“Để anh nghe”.Bây giờ cho dù anh có bị dục vọng dẫn dắt đến đâu, anh cũng phải lấy lại bình tĩnh nghe cuộc điện thoại quan trọng này.
Vì đối phương là mẹ vợ anh càng phải tôn trọng bà.
” Alo… Con chào mẹ! “
Vừa nói dứt câu, Lục Diệp Bằng đã bị mẹ vợ của mình chửi mắng.
Trong điện thoại Mai Anh rất tức giận.
“Lục Diệp Bằng! Con gái tôi đâu, đã hơn 10 giờ rồi,con bé còn vẫn chưa về nữa! “
“Mẹ đừng lo lắng, cô ấy đang ở bên cạnh con”.
Lam Lam trừng mắt. Cái tên này lại đi ăn nói bậy bạ gì nữa vậy. Với cường độ gần như thế này, cô đã nghe tiếng nói tức giận của mẹ mình đang trách mắng lấy anh.
Bây giờ thái độ của mẹ với anh so với trước đây đã giảm đi rất nhiều, không còn với tươi cười khi thấy anh đến nữa như lúc trước nữa.
Thấy nét mặt của anh bắt đầu chùng xuống,buồn bã. Trong lòng cô nhảy lên một phần thương cảm.
Lam Lam giựt lấy điện thoại từ trên tay anh trả lời từ tốn.
“Hôm nay con tăng cả, với lại mưa vẫn còn lớn, mẹ khỏi đợi cửa con”
“Hai đứa đang làm gì với nhau?”
Lam Lam thở gấp, vội vàng xoay lưng lại, không muốn cho anh nghe cô và mẹ đang nói gì với nhau.
“Mẹ…. Không có gì đâu mà! “
“Có thật không? ” Mai Anh đa nghi.
Lam Lam thở dài.
“Từ khi nào mẹ lại không tin con vậy….Á?”
“Có chuyện gì vậy? “
Lam Lam đang mải mê nói chuyện với mẹ, không biết người đàn ông này đang bị chứng gì nữa. Cô cố gắng giúp anh bao nhiêu thì anh lại ở phía sau lưng cô,nhân lúc cô không để ý anh lại tiến sâu vào nơi u cốc của cô đ.â.m thật mạnh vào.
Lục Diệp Bằng đè cô xuống giường như muốn nghiền nát cô ra từng mảng.
“Ưm…. ” Lam Lam kiềm nén không để phát ra tiếng rên.
“Không có gì…. Mẹ ngủ đi, chúc mẹ ngủ ngon”.
Cô cố gắng nói một câu cuối cùng, rồi nhanh chóng cúp máy.
Lục Diệp Bằng xoay mặt cô qua, hôn chặt vào môi cô nghiến răng nói.
” Mẹ mà biết em tăng ca làm việc này, thì anh không biết mẹ sẽ phản ứng ra sao nữa?” Nụ cười càng lúc càng đê tiện,bỉ ổi.
Nói rồi, anh nâng mông cô lên đ.â.m thật mạnh,n.h.ấ.p n.h.á.y thiệt sâu với vận tốc kinh hoàng vào bên trong.
“Ưm mm… Anh nhẹ lại! “Lam Lam yêu kiều rên rỉ lên.
Lam Lam chống tay phía dưới cong mông lên hứng chịu từng đợt tấn công từ phía sau của Lục Diệp Bằng,anh cứ tiếp tục luân phiên vận động một cách cuồng dã như muốn nuốt chửng cô. Một bàn tay thì nắm chặt tay cô, tay còn lại anh luồn ra phía trước phủ lên một bên ngực của cô ở đó mà xoa nắn khiến chúng biến dạng.
Chiếc điện thoại vẫn còn trong tay bỗng chốc lại reo lên thêm một cuộc gọi nữa.
Gương mặt Lục Diệp Bằng thoáng chốc không vui. Anh cúi xuống vừa hôn vừa đưa lưỡi ra liếm nhẹ tấm lưng ong mang hình dạng cánh bướm gợi cảm của cô, giọng nói khàn đục khẽ quét qua vành tai của cô.
“Mẹ sợ anh sẽ ăn thịt em sao vậy?” Anh cắn nhẹ tai cô, n.h.ấ.p mạnh thật sâu.
Bờ vai Lam Lam run lên,ngón tay cũng vì thế mà run mạnh lên. Khi nghe anh nói vậy, cô liền nghĩ chắc mẹ lại gọi đến.Cô thì không muốn nghe vào giờ này, sợ mẹ sẽ nghe những lời không hay từ hai người,ngón tay định bấm tắt nhưng cô không ngờ lại bấm lộn nút nhận cuộc gọi.
Lục Diệp Bằng xoay mặt cô qua lại cuồng nhiệt cắn mút đôi môi cô.
“Ưm…. ” Lam Lam tưởng đã tắt máy, nên cô cũng buông lỏng điện thoại xuống.