” Em không có ý gì đâu,em chỉ thấy chị càng ngày càng giống em lắm đấy “
Lam Lam khó hiểu.
” Em nói vậy có ý gì?”
Lúc này,Dịch Chung Linh không biết từ đâu ra,trên tay cầm một vĩ thuốc màu trắng đưa tới trước mặt Lam Lam.
” Em cũng như chị thôi!”
Lam Lam nhìn thấy lập tức hiểu ngay. Cô gái này cũng phải uống thuốc tránh thai như cô.
” Chị yên tâm thuốc này không có hại sức khỏe đâu. Thuốc này có kê đơn của bác sĩ, mấy tên đàn ông bên ngoài không hề biết đâu”.Chung Linh sợ Lam Lam lo lắng liền giải thích thêm.
” Chồng em không biết em uống thuốc tránh thai sao? “
Chung Linh gật đầu cười khổ khẽ nói.
” Không phải vì anh ấy tối ngày đòi sinh thêm một đứa con,em cũng không phải nhờ bác sĩ kê đơn thuốc này cho em”.
Chung Linh nói xong nghiên đầu nhìn Lam Lam,có một sự nghi ngờ chạy nhanh vào đầu cô khiến cô không ngừng tò mò.
” Chị đừng nói Lục Diệp Bằng cũng như vậy!”
Lam Lam chỉ cười khổ,im lặng không trả lời. Thấy biểu hiện của Lam Lam thì Chung Linh đã đoán ra cái tên Lục Diệp Bằng đã đối xử như thế nào với cô gái xinh đẹp đang đứng trước mặt cô rồi.
Đột nhiên cô lại nhớ hành động lúc nãy cái tên Lục Diệp Bằng định giở trò ngăn cản không cho Lam Lam chơi chung với cô thì cơn giận lúc nãy phun trào lên gương mặt. Trong đầu liền nhảy lên một kế hoạch chơi xỏ anh ta.
Cô mặc kệ nguyên nhân vì sao Lam Lam phải đi uống thuốc tránh thai không muốn sinh con cho Lục Diệp Bằng. Cô chẳng hề quan tâm, chắc tại anh ta khó ưa đáng ghét, nên chị ấy không muốn sinh con cho anh ta chứ gì! Đúng thật đáng đời, cô cầu mong chị ấy cho anh ta ăn chay dài dài cũng được. Anh ta và Tịch Duy An đúng là cá mè một lứa. Nhưng may mắn,Duy An còn có lòng người hơn anh ta.
Lần này cô sẽ giúp cho Lam Lam tránh xa anh ta ra đồng thời cũng giúp cô trả được mối thù khi nãy cái tên Lục Diệp Bằng khốn kiếp ấy đã có thái độ tệ,đối với cô như vậy.
Chung Linh bất ngờ lấy ra lọ mùi hương khi nãy đặt lên tay Lam Lam.
” Cái này em tặng chị… Nó sẽ giúp ít cho chị rất nhiều.Nếu chị nghe lời em”
” Là sao..? “Lam Lam nhìn Chung Linh khó hiểu.
Chung Linh kéo Lam Lam sát lại gần mình nói nhỏ vào tai cô ấy cách hướng dẫn sử dụng. Ban đầu Lam Lam vẫn còn lo lắng nhưng đến khi Chung Linh nói một câu có liên quan tới Lục Diệp Bằng, đôi môi cô bất giác cong lên cười nhẹ.
Xem ra kế hoạch của Chung Linh cũng hay. Nhờ vào vậy cô cảm thấy cô ấy hình như không biết về kế hoạch của Lục Diệp Bằng. Có lẽ chỉ những tên đàn ông biết thôi, phụ nữ như cô và cô ấy càng biết nhiều thì càng trở nên khó xử hơn thôi.
Cả hai cùng nhau ra ngoài.
Sau khi mọi người ăn sáng xong liền cùng nhau đến khu chợ mua sắm Portobell lớn nhất nước Anh.
Ba người đàn ông cùng với hai người con gái đi bộ vào trong khu chợ. Tịch Duy An thì nắm lấy Dịch Chung Linh còn Lục Diệp Bằng luôn luôn nắm chặt tay Lam Lam kéo cô đi bên cạnh anh không cho cô rời khỏi anh dù chỉ là một bước. Chỉ có Hoắc Thiếu Tiên cô đơn lẻ bóng đi một mình không một ai bên cạnh.
Nhưng tâm trạng Hoắc Thiếu Tiên lại rất thoải mái,không buồn phiền vì mình không có người bên cạnh đối với anh được nhìn thấy người mình yêu thì anh đã cảm thấy hạnh phúc lắm rồi.
Lục Diệp Bằng nhìn khung cảnh nơi đây,trong lòng liền khó chịu,hơi thở cũng trở nên nặng nề hơn.
” Tại sao biết bao nhiêu chỗ,lại đến chỗ này,ngột ngạt chết đi được!”Anh ghét nhất là chỗ đông người.
Câu nói của anh làm cho Dịch Chung Linh mất hứng,cô đưa mắt xoay lại nhìn anh trả lời.
“Tôi thích chỗ này,anh không muốn đi thì đi về đi”.
” Được thôi!”Lục Diệp Bằng nắm tay Lam Lam liền xoay đầu chuẩn bị rời khỏi.
“Này…!” Chung Linh bỗng dưng lên tiếng rồi chỉ vài giây sau cô đã đứng trước mặt Lục Diệp Bằng ” Anh có về thì về một mình đi,còn chị ấy thì ở lại đây cùng mua sắm với tôi”
Dứt lời,Chung Linh vội vàng kéo tay Lam Lam đi thật nhanh.
Lục Diệp Bằng chưa kịp phản ứng,thì vợ của anh đã bị cướp đi mất.Nét mắt Lục Diệp Bằng phúng trào lửa giận quát lớn.
” Dịch Chung Linh!….Con nhóc này!”
Anh liếc nhìn qua Tịch Duy An trút giận
” Anh mau giữ vợ của mình lại,đừng để cô ấy chạy lung tung.”
Tịch Duy An không biết trả lời như thế nào chỉ biết cười trừ.Ba người đàn ông liền đuổi theo sau.
Lam Lam và Chung Linh ghé vào một tiệm quần áo.Nơi này lại một nơi tập trung các nhiều loại quần áo trên khắp các nước khác nhau.
Một giang hàng treo rất nhiều quần áo bao gồm các phụ kiện nón và những món trang sức tô điểm lên trang phục. Điều đặc biệt là trong khu chợ này chỉ duy nhất cái cửa hàng to lớn này lại vắng khách nhất. Nhìn vào bên trong cũng không đến nổi nào tệ, vậy mà lại ít khách đến thế.
Lam Lam đi một vòng thì dừng chân lại một nơi góc nhỏ được treo những chiếc váy rất xinh xắn.So với quần áo thì cô lại thích được mặc váy hơn.
Lục Diệp Bằng luôn đứng phía sau Lam Lam, chăm chú nhìn cô tỉ mỉ lựa chọn những chiếc váy mà cô yêu thích.
Ánh mắt của anh cũng rơi vào một chiếc váy ngủ màu trắng được treo trên giá.Nhìn chiếc váy,bỗng nhiên trong đầu xuất hiện ý nghĩ đen tối,anh lại nhớ lại hình ảnh đầy gợi cảm của cô ngày hôm qua.
Lam Lam lựa tới lựa lui lại chọn được hai chiếc váy mà cô cảm thấy ưng ý nhất trong đây,cô không hề phát hiện cái tên đàn ông xấu xa Lục Diệp Bằng luôn nhìn chằm chằm vào thân hình của cô từ nãy giờ.
Sự thật chứng minh,đứng trước người mình yêu thì tất cả đàn ông trên đời này đều trở thành một con sói luôn muốn săn lùng,tìm tòi.