Thẩm Như bật cười đánh lên người anh rồi quay lại chăm chú nhìn về hai con người đang hạnh phúc trên sân khấu. Khả Phi cùng Nhất Văn trao cho nhau những lời hẹn ước và chiếc nhẫn cưới làm minh chứng cho hôn nhân của họ. Nụ hôn của họ khiến nhiều người phải ganh tỵ, vì trong đó có sự ngọt ngào, sự nâng niu của Nhất Văn dành cho Khả Phi. Trong mắt người khác là thế nhưng trong mắt Hạo Thiên thì không. Bạn càng thân thì lại càng chẳng có suy nghĩ gì tốt đẹp về nhau. Đợi khi Nhất Văn xuống chúc rượu hai vợ chồng. Hạo Thiên liền nhếch môi lắc nhẹ ly rượu trong tay lên tiếng chọc ghẹo.
-Không phải là cưới chạy bầu đó chứ?
-Thằng chết bầm này, nhỏ miệng một chút!
-Bạn tôi “mạnh dữ” ta ơi.
Hạo Thiên ra ý trêu ghẹo khiến Nhất Văn đen mặt. Khả Phi vậy mà đã bầu bì hơn một tháng, cả hai tuy đã chủ đích kết hôn nhưng vẫn chẳng lường trước được việc mang thai.
Thẩm Như biết tin thì hạnh phúc cười tít mắt chúc mừng Nhất Văn và Khả Phi. Không quên liếc xéo tên chồng chỉ giỏi nói năng không đứng đắn của mình. Đám cưới Nhất Văn diễn ra lại khiến cho cả cô và anh cảm giác hối tiếc. Họ hối tiếc tại sao không yêu nhau sớm hơn, hối tiếc cho khoảng thời gian mất đi nhau.
*Tối hôm đó*
Đứng trước cửa sổ phòng ngủ, Thẩm Như cứ vậy để mặc cơn gió phả vào cơ thể. Hạo Thiên từ phòng tắm bước ra, cơ thể cường tráng phơi bày nửa thân trên. Nhìn vợ mình anh cũng đoán được đôi phần. Những suy nghĩ của cô, anh sao có thể không biết. Tiến lại ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn vào lòng, Hạo Thiên đưa cằm đặt lên đỉnh đầu cô khẽ cọ cọ vài đường tận hưởng sự bình yên.
-Bà xã, em đang suy nghĩ gì vậy?
-Em không biết nữa, chỉ là tự dưng cảm thấy… quá khứ, có phải em đã bỏ lỡ quá nhiều.
-Đồ ngốc, ngày hôm nay anh đang ôm em, anh cũng đang ở cạnh em. Vì vậy, chúng ta không bỏ lỡ bất cứ thứ gì cả.
Cô khẽ cười quay ngược lại ôm lấy cổ anh, đôi môi đỏ hồng nhắm tới đôi môi mỏng kia mà dán lên. Hạo Thiên khẽ cười, cánh tay rắn chắc vòng qua eo cô siết chặt lấy cùng cô dây dư. Nụ hôn ngọt ngào, nhẹ nhàng nhưng tưởng trừng rút cạn hơi thở của cả hai. Dứt nụ hôn, Hạo Thiên để trán mình cụng trán cô. Hơi thở ấm nóng đầy dụ hoặc phả ra.
-Bà xã, anh yêu em.
-Em cũng yêu anh!
Hạo Thiên bật cười hôn lên mái tóc mềm mượt. Mùi cỏ hương dịu nhẹ này thật khiến anh muốn chết chìm trong đấy. Thẩm Như siết chặt vòng tay ôm lấy anh.
-Hạo Thiên, anh nghĩ gì về hôn nhân của chúng ta?
-Chúng ta sao? Hôn nhân gượng ép, tình yêu thật!