Lời Trình Hi Hòa còn chưa nói xong liền bị Diệp Dung Sâm hôn, qua một lúc hai người thở gấp tách ra,”Em nghỉ ngơi cho khỏe, tôi đến sân bay sẽ gọi cho em.”
“Nhưng em muốn tiễn anh đi…”
Diệp Dung Sâm vốn là không dứt được Trình Hi Hòa hắn sợ nếu cậu ấy đưa hắn đi e là hắn thực sự không đi được.
“Ngoan, nghe lời, đừng đi.” Diệp Dung Sâm nhéo má Trình Hi Hòa một cái, “Em cứ như vậy tôi sẽ không đi được mất. Trình Hi Hòa rụt vào trong chăn, âm thanh trong chăn toát ra vẻ thất vọng “Vậy anh đi đi.”
Diệp Dung Sâm cúi đầu hôn lên trán Trình Hi Hòa,”Đợi anh về.”
Bố mẹ đưa Diệp Dung Sâm đến sân bay, trước lúc lên máy bay Diệp Dung Sâm vẫn không yên lòng dặn dò bố mẹ, “Hai người giúp con chăm sóc Hi Hòa thật tốt.
“Yên tâm đi, bố mẹ sẽ chăm sóc nó thật tốt.” Mẹ Diệp bước một bước giúp Diệp Dung Sâm sửa sang lại cổ áo chút xộc xệch,”Đến bên kia nhớ gọi điện, đừng để cho Hi Hòa lo lắng.”
“Vâng, con biết.”
Diệp Dung Sâm đi không được bao lâu Trình Hi Hòa liền ôm điện thoại không rời mắt, nhẩm tính xem lúc nào người kia sẽ đến Luân Đôn.
Trình Hi Hòa ở trường học tâm hồn luôn bất ổn không yên, viết không được mấy chữ thì lại liếc nhìn điện thoại, sợ bỏ lỡ điện thoại của Diệp Dung Sâm. Tình trạng cứ lặp đi lặp lại cả giờ học đều không nghe được gì, ngay cả ghi bài cũng là một trang trắng.
Luân Đôn cách trong nước bảy tiếng, Diệp Dung Sâm vừa xuống máy bay liền nhắn tin cho Trình Hi Hòa báo bình an. Vốn tưởng rằng đối phương đã ngủ không ngờ rằng Trình Hi Hòa nhanh hóng trả lời tin nhắn. Diệp Dung Sâm nhíu mày, bây giờ ở Luân Đôn là 5 giờ chiều, trong nước đã là 12 giờ, Trình Hi Hòa sao mà muộn như vậy còn chưa ngủ?
Sau khi cùng thầy giáo đồng hành lên xe, Diệp Dung Sâm lập tức gọi điện thoại cho Trình Hi Hòa. Trình Hi Hòa vừa thấy điện thoại của Diệp Dung Sâm liền vội vã nghe, “Dung Sâm.”
“Sao mà muộn vậy rồi còn chưa ngủ?”
Trình Hi Hòa lè lưỡi một cái, “Không ngủ được.”
“Tôi không phải đã nói với em nhiều lần sao, không nên thức đêm sẽ không tốt cho cơ thể.” Diệp Dung Sâm có chút sinh khí, hắn vừa không ở bên cạnh, Trình Hi Hòa liền bắt đầu dày vò chính mình, “Sau này không cho phép như vậy.”
“Được rồi, em biết rồi.”Trình Hi Hòa biết Diệp Dung Sâm quan tâm mình nên mới giống như mẹ mà nhắc nhở cậu, “Anh lên xe rồi à?”
“Ừ, đang ở trên xe rồi, một lát là đến khách sạn.”
“Vậy đến nơi thì anh nghỉ đi cho khỏe.”
“Ừ, em cũng ngủ sớm đi, đợi ngày mai ngủ dậy tôi lại gọi điện.” Diệp Dung Sâm lại không ngại phiền dặn dò, “Ngủ không được đá chăn, thấy lạnh thì phải mở điều hòa, biết chưa?”
“Anh đừng lo lắng, em sẽ tự chăm sóc thật tốt.”
Diệp Dung Sâm thấy thời gian không còn sớm, giục Trình Hi Hòa đi ngủ, “Được rồi, không nói chuyện với em nữa, em mau ngủ đi.”
Trình Hi Hòa nằm trên giường, lỗ tai ghé sát điện thoại hơi nóng lên, nhẹ giọng nói, “Em nhớ anh quá, Dung Sâm.”
Nghe được giọng nói nũng nịu của Trình Hi Hòa, Diệp Dung Sâm hơi nghiêng đầu, một tay che điện thoại, dịu dàng nói, “Tôi cũng nhớ em.”
Từ sau lần công nhân gây chuyện, cách xử lý của Ngụy Thất tuy rằng chọc giận bố Trình nhưng bất ngờ mối quan hệ với Tần Tiêu lại trở nên tốt hơn. Hai người thỉnh thoảng cũng ra ngoài uống vài ly rượu, tán gẫu một chút. Ngày đó, trong lúc hai người uống rượu, vô tình Tần Tiêu nhắc tới tối mai hẹn Trình Hi Hòa ăn cơm, Ngụy Thất cũng giả bộ vô tình nhắc một câu,”Dù sao cũng đều là quen biết, không bằng cùng nhau?”
Tần Tiêu không hề biết về quan hệ giữa Ngụy Thất và Diệp Dung Sâm trước đây. Từ chỗ bố Trình hắn chỉ biết Ngụy Thất từng là bạn đại học của Diệp Dung Sâm, gần đây hai người họ còn cùng tham gia hoạt động kỷ niệm một trăm năm của trường đại học.
Tần Tiêu suy nghĩ một lúc, “Nếu cậu không để ý thì cùng đi thôi.”
Ngụy Thất nhún vai, khóe miệng hiện lên nụ cười khó đoán, “Chỉ cần anh không ngại tôi quấy rầy anh em hai người nói chuyện cũ là được.”
“Đương nhiên sẽ không.
Tần Tiêu khó mà buông xuống được tình cảm nhiều năm với Trình Hi Hòa, hắn vốn cảm thấy bữa tối lần này là một cơ hội tốt, nhưng suy nghĩ đến câu nói kia của Diệp Dung Sâm lại từ bỏ ý định.
Có lẽ tìm một người ngoài tham gia sẽ khiến cậu không nghĩ nhiều.
