Trì Diễm chưa bao giờ thấy Thích Thủ Lân như thế này.
Hắn mặc một bộ lễ phục màu đen trắng rất trang trọng, có đai quấn eo, chiếc đai làm nổi bật lên phần eo thon lưng hẹp. Hắn thắt một chiếc nơ nửa đứng quanh cổ, và còn mang găng tay màu trắng. Tóc cũng được vuốt keo tạo kiểu.
Trì Diễm nhìn đến ngây người. Tựa như đã nhìn thấy ở nơi nào đó…… lại tựa như không có……
Thích Thủ Lân đã lâu rồi không ăn mặc trang trọng như thế này, đây hoàn toàn đều được làm thủ công, mỗi tấc trên lễ phục của hắn đều được cắt may chỉnh tề với những đường kim mũi chỉ ngay ngắn. Hiển nhiên là không có gì ngạc nhiên khi nó đem lại cho Trì Diễm ấn tượng sâu sắc như vậy.
“Chồng em có đẹp không?” Thích Thủ Lân bước đến, hôn lên khuôn miệng đang hé mở của cậu. Một cánh tay dang ra, một tấm voan trắng được phủ lên đầu cậu.
“Đi thôi, chàng dâu của anh.”
“Chàng dâu……?” Trì Diễm hơi nghi hoặc mà lặp lại những từ này.
“Đúng vậy, em gọi anh là chồng, thế em còn không phải là chàng dâu của anh à?” Thích Thủ Lân vươn tay ra nắm lấy tay cậu đặt vào trong khuỷu tay của mình.
Ánh mặt trời khẽ xuyên vào phòng khách, mang đến cảm giác rất đỗi ấm áp.
Thích Thủ Lân nhẹ nhàng bật một bài waltz nhẹ nhàng, sau đó cúi chào Trì Diễm rồi đưa tay ra.
“Em, em không.” Trì Diễm khẽ lắc đầu.
Thích Thủ Lân không nhịn được mà nắm chặt tay cậu trong lòng bàn tay mình, đưa tay còn lại ôm cậu theo ý muốn của hắn, khiến cậu hoàn toàn tựa sát vào người hắn: “Vậy thì dẫm lên anh này.”
Mười ngón chân được bọc trong tất trắng cong lên thật chặt, dẫm lên mũi giày da thủ công. Trì Diễm hít một hơi, sợ bản thân mình dẫm lên sẽ làm đau Thích Thủ Lân.
“Thả lỏng nào, em như thế này anh không cử động được đâu.” Đối với một alpha như Thích Thủ Lân mà nói, cân nặng của Trì Diễm chẳng là gì, ngược lại hắn còn sợ cậu sẽ bị chuột rút nếu như bắp đùi cứ căng cứng như thế.
Trong trí nhớ mơ hồ của bản thân, Trì Diễm luôn cảm thấy khiêu vũ là thứ gì đó khiến cho cậu cảm thấy rất buồn và chua xót. Thế nhưng giờ phút này đây, cậu lại không nghĩ như vậy.
Thích Thủ Lân ôm cậu chặt trong lòng mình, để cho cậu dẫm lên chân hắn.
Là bầu trời của cậu, cũng là mặt đất của cậu.
Những bước nhảy và những cú xoay người của hắn rất đỗi thong dong và thanh thoát, khiến cho Trì Diễm ảo tưởng rằng bản thân cậu cũng có thể nhảy tốt.
Bỏ ngoài tay nhưng âm thanh của thế giới ngoài kia, lặng im đắm chìm trong một thế giới của nơi đây, trong một buổi chiều yên tĩnh như thế này.
Người alpha này muốn chàng beta này làm chàng dâu của mình.
Thích Thủ Lân từ từ nhấc chiếc voan lên và hôn lấy Trì Diễm.
“Anh yêu em, Trì Diễm.”
“Anh yêu em sao?”
“Chàng dâu” ngơ ngẩn mà chăm chú nhìn hắn, nước mắt đột nhiên tuôn trào.
Mặc dù trong kỳ động dục giả Trì Diễm luôn rất thích khóc, vui cũng khóc, mà đau cũng khóc. Nhưng chưa có lần nào như thế này, chỉ vì một câu nói, chỉ vì một câu hỏi thôi mà khóc đến trời đất quay cuồng, tê tâm liệt phế.
Cậu thoát khỏi vòng tay của Thích Thủ Lân, nép vào góc sô pha, thu gọn bản thân mình lại, co cụm thật chặt. Như thể phải hứng chịu mọi nỗi niềm oan ức, uống cạn sự đau khổ.
Thích Thủ Lân đứng ngây người một lúc, sau đó bước tới ôm chặt lấy Trì Diễm.
Ngay cả trong giai đoạn động dục giả mà hoàn toàn phóng túng bản thân, Trì Diễm cũng không chịu nói yêu hắn.
Bọn họ cách xa nhau một trời một vực, ngay cả khi ôm nhau vào lúc này cũng như thể cách xa cả nghìn năm ánh sáng.
Trì Diễm tựa như con trai, mở ra lớp vỏ cứng cáp ở bên ngoài ra và hoàn toàn để lộ phần thịt mềm bên trong.
Chẳng sợ phần thịt trai yếu ớt đó sẽ bị ánh sáng của siêu tân tinh làm cho bốc hơi, thiêu trụi, rồi hóa thành tro tàn.
Thì ít nhất cậu cũng đã nhìn thấy được nó, cậu đã chạm đến nó. Khoảnh khắc này nó vì cậu mà tỏa sáng.
Sáng hơn cả ánh trăng ngà, rực rỡ hơn cả vầng thái dương.
Cho nên mỗi khi làm tình với Thích Thủ Lân.
Đều tựa như thể đó là lần cuối cùng vậy.
【 Tác giả có lời muốn nói: 】
Đàn 紸 khấu sam nhị О y thê linh thê y hầu sáu. (Chỗ này mình không biết edit sao luôn nên để nguyên ạ.)
Ái chà, Hòn đá mềm mại sắp offline rồi.
Còn tác giả độc ác thì sắp online rồi nha.
_________________________
Escanor: U là chời đang hí hửng edit phía trên ngọt lịm tự nhiên xuống dưới này sầu ngang vậy nè.