“Cậu có biệt người tên là Tần Duy Dã hay không? Hình như mọi người đều gọi hắn là……”
“Anh Tần?” Người phục vụ và cậu đồng thanh nói ra.
“Anh Tần, có người tìm anh.”
Tần Duy Dã đang uống một hớp rượu, quay đầu lại, ngụm rượu kia gần như phun ra: “Tiểu Thạch?!”
Hai tay của Trì Diễm nắm ở hai quai ba lô, cười với hắn, một lúc sau mới gọi: “Anh Tần.”
Một cánh tay vạm vỡ của Tần Duy Dã vươn ra, kéo Trì Diễm đến gần, lòng bàn tay to lớn xoa xoa lên đầu cậu vài cái: “Sao em lại ở đây.”
“Tóc dài quá rồi, lúc xoa không còn thích nữa.”
Trì Diễm ngồi xuống trên chiếc ghế ngồi cao cao ở bên cạnh: “Em nhìn thấy chiếc Harley của anh đỗ ở ngoài kia, nên em đi vào.”
“Chà, em còn nhớ rõ chiếc Harley của anh à.”
Tần Duy Dã là một trong những khách hàng trước đó của Văn Yển mà Trì Diễm đang phục vụ.
Là một alpha hào sảng, ngoại hình và tính cách có phần hoang dã. Không rề rà rách việc, thường cưỡi chiếc motor Halley tự do đi lại, cơ bản cũng chưa từng gây khó dễ cho Trì Diễm. Thậm chí còn khuyến khích cậu đọc thêm sách, chăm chỉ học tập. Do đó Trì Diễm mới có thêm chút thời gian nghỉ ngơi vào khoảng thời thời gian bận rộn nhất vào năm 3.
Khi đó, Trì Diễm thật hy vọng là nếu như các mối quan hệ ở “Ô Kim” đều giống như thế này thì tốt quá.
“Sau khi anh rời “Ô Kim” thì đi đâu vậy ạ?”
Tần Duy Dã hất hất cằm: “Trong tay anh có chút tiền, cũng không muốn bị người khác kiểm soát, nên đã hợp tác với những người khác để mở ra quán bar này.”
“Anh Tần ca giao thiệp với người khác đỉnh như vậy, khó trách chỗ này thật là đông đúc nha.” Trì Diễm nhìn sàn nhảy chật ních người.
“Ôi, miễn cưỡng là vậy. Dành cho những linh hồn buồn bã trong đêm tối cô đơn ấy mà.” Tần Duy Dã mỉm cười ngậm điếu thuốc trong miệng.
Hiếm khi gặp lại, Tần Duy Dã mời Trì Diễm cùng uống rượu. Hai người lại tiếp tục cuộc trò chuyện, hắn biết rằng Trì Diễm đã sớm rời khỏi “Ô Kim” và bậy giờ cũng có được một công việc đàng hoàng, liền thẳng thắn bảo tốt rồi. Đầm nước ở “Ô Kim” quá sâu, người như Trì Diễm loại không thể ở lâu được. Lúc này có một vị khách cũ đến chào hỏi với Tần Duy Dã, ngồi bên cạnh hắn. Là một người ngoại quốc.
Trì Diễm căn bản không biết thứ nước Cocktail có vị chua chua ngọt ngọt như nước trái cây kia có tác dụng rất chậm, giờ đây cậu cảm thấy tiếng nhạc như chậm lại, nó trở nên nhẹ nhàng, êm ái và dễ chịu.
Một ánh đèn chiếu vào trong đám đông, và dừng lại ở hai người. Sau đó mọi người xung quanh la hét và huýt sáo ầm ĩ.
Trì Diễm nhìn qua không rõ vì sao, chậm rãi hỏi: “Cái này, là chuyện gì vậy ạ?”
Tần Duy Dã cùng với người ngoại quốc bên cạnh nói mấy câu, rồi quay sang cậu: “Đây là “kiss time”, giới trẻ bây giờ thích cái này lắm. Đèn chiếu vào hai người nào thì hai người đó phải hôn nhau.”
“Ồ……” Trì Diễm ngây ngô gật đầu, nhìn ánh sáng chiếu đuổi theo từng cặp.
Cuối cùng chiếu vào người cậu.
Nói đúng hơn là dừng lại trên người của Tần Duy Dã, nhưng nó bao trùm luôn cả cậu.
Tiếng la hết và cổ vũ càng thêm chói tai hơn nữa, Tần Duy Dã ở quán bar này vừa nổi tiếng là người chính trực nhưng cũng vừa là chủ quán bar, không ai là không muốn xem “kiss time” của anh cả.
Tần Duy Dã cười khổ quay về hướng đám đông, xua xua tay lớn tiếng nói: “Đây là em trai của tôi!”
Không ngờ mọi người lại càng thêm náo nhiệt.
“Em trai này cũng không còn nhỏ nữa, Anh Tần cũng đâu phải chưa gặp qua người cùng em trai “kiss time” cơ chứ, đúng là làm người không chút tử tế mà!”
“Thế thì gọi anh một tiếng “anh trai yêu” còn không thì anh gọi em trai một tiếng “em trai yêu” à? Ha ha ha ha……”
Trì Diễm đang nằm dựa trên quầy bar, giờ đây bật dậy, quay sang Tần Duy Dã.
“EM không ngại, anh Tần.”
“Tiểu Thạch em……”
“Cứ coi như em…… là một “linh hồn đau buồn trong đêm tối cô đơn” đi……”
Giữa tiếng hét ồn ào chói tau của đám đông. Trì Diễm tiến lại gần, Tần Duy Dã cũng không hề đẩy cậu ra.
Nhưng cũng chỉ là chạm môi mà thôi.
Trì Diễm nghĩ, thì ra môi của người khác cũng mềm như vậy.
“……” Tần Duy Dã nhìn Trì Diễm lại nằm vật ra quầy bar, nói không nên lời.
Lúc này người phục vụ lại tìm đến hắn, Tần Duy Dã đành phải vỗ vỗ bả vai của Trì Diễm bảocậu về nhà sớm rồi rời đi.
Trì Diễm lặng lẽ nằm đó một lúc, rồi đứng dậy xách ba lô chuẩn bị rời đi.
Lại bị một người chặn lại.
“Đêm nay kết thúc như vậy à?” Giọng điệu có chút không được tự nhiên, nhưng giọng nói lại rất trầm và quyến rũ. Đôi mắt màu nâu nhạt chăm chú nhìn vào gương mặt đỏ ửng của người thanh niên.
Đôi mắt mờ mịt của Trì Diễm nhìn người ở trước mặt. Là vị khách ngoại quốc đã chào hỏi với Tần Duy Dã vừa nãy.
Mái tóc ngắn và xoăn màu nâu, và ánh mắt anh trông dịu dàng và đa tình đến lạ.
Áo khoác bị cởi ra, cà vạt được nới lỏng, xương quai xanh lộ ra nơi cổ áo rộng mở.
Trì Diễm bị Michael đè lên tường mà hôn môi.
Cậu có thể gửi thấy mùi hương trên người hắn, như vị đắng của chocolate, nhưng cũng cực kỳ ngọt ngào. Tựa như nụ hôn của anh vậy.
“Em đã từng làm cùng ai chưa?” Michael chậm rãi rút áo sơ mi của Trì Diễm ra khỏi quần, cởi hết cúc áo sơ mi. Bờ ngực trần trụi liền hiện ra trước mắt.
“……” Trì Diễm thất thần, một lúc lâu sau mới trả lời. “Không có.”
“Vậy thì tôi thật sự rất vinh hạnh.” Michael mỉm cười hôn lên hầu kết của cậu, rồi đi xuống xương quai xanh, rồi men đến đầu v* ẩn giấu trong lồng ngực. “Có ai từng nói cậu đáng yêu chưa? Hòn đá nhỏ.”
“Không có.” Hai tay của Trì Diễm đặt lên vai anh, đôi mắt nhanh chóng nhắm lại.
“Từ này không dính dáng gì đến tôi cả.”
Michael ôm lấy eo cậu, đè cậu lên trên giường, đầu gối đỉnh vào giữa hai chân của Trì Diễm: “Tôi sẽ giúp em tìm ra điểm đáng yêu của mình.”
Trì Diễm không có trả lời, chỉ nhắm mắt lại.
Đột nhiên một tiếng động lớn vang lên, khiến cho cả hai giật mình.
Trì Diễm bị người nào đó kéo từ trên giường đè xuống đất, đầu óc vẫn còn mụ mị.
Rõ ràng có, cả phòng ngoài trừ tiêng ô a vì bị bịt miệng của Michael thì im lìm đến đáng sợ.
Đầu của Trì Diễm bì đè mạnh xuống đất, khiến cho cậu không thể nhìn rõ tình hình xung quanh.
“Cộp”, “cộp”, “cộp” tiếng giày da ma sát với mặt sàn êm ái từ xa đi gần đến.
Hình ảnh cuối cùng mà cậu nhìn thấy là đôi giày da sột soạt đang chầm chậm đi lại trước mặt cậu, bên chân có tàn thuốc nhè nhẹ rơi xuống.
*
Lời tác giả:
Chờ đợi! Lâu quá!!
Hòn đá “sa đọa”, tui muốn hỏi là mọi người có phấn khích không nè!!!!!????????