Không cần đẹp, không cần thông minh, không cần ưu tú.
Bởi vì anh biết rõ cuộc sống này rất khó khăn.
Do đó, miễn là bình thường, thì có thể sống một cuộc sống bình thường.
“Ba chưa bao giờ trách con, Diễm Diễm……” Đàm Triệt cúi đầu ôn nhu nói: “Chưa bao giờ.”
“Ba ba chỉ hy vọng con sống thật tốt, thật vui vẻ…… Hy vọng mọi đau khổ đều cách xa con.”
“Diễm Diễm cũng nên nhìn ra thế giới bên ngoài, quen biết với nhiều người hơn, mỉm cười với bọn họ, ôm lấy họ. Khi đó con sẽ hiểu rằng, người đàn ông kia không là gì cả……”
Anh nhìn thấy đôi mắt của Trì Diễm nhắm lấy thật chặt, không có giọt nước mắt nào chảy ra cả.
Trì Diễm làm mơ, cậu mơ thấy Thích Thủ Lân.
Hắn khoác lên mình bộ lễ phục màu trắng hoa lệ, quay lưng về phía cậu.
Lúc ánh mặt trời hắt lên người hắn, nhìn hắn giống như một vị thiên sứ cai quản ánh sáng.
Như phát hiện có ai đó nhìn từ phía sau, Thích Thủ Lân cũng xoay người lại, đưa tay về phía cậu mỉm cười: “Đến……”
Trì Diễm vui sướng bước lên, nhưng có người đi lướt qua cậu. Đặt tay vào trong lòng bàn tay của Thích Thủ Lân.
Người kia cũng mặc một bộ lễ phục màu trắng.
Sau đó ngày càng có nhiều người mặc quần áo sang trọng đi lướt qua người Trì Diễm, lấy Thích Thủ Lân làm trung tâm mà đứng ở hai bên.
Sau đó, có tiếng đàn organ vang lên bốn phía, âm điệu cổ điển nhưng cực kỳ rung động lòng người —— đó là bài hát 《 Wedding March 》 được tấu lên vì bọn họ.
Tựa như đó là âm thanh ngân vang duy nhất trong thế giới này.
“Chú rể Thích Thủ Lân, cậu có nguyện ý lấy người trước mặt này hay không? Bất kể nghèo khó hay giàu sang, khỏe mạnh hay bệnh tật, đều sẽ một lòng trung thành với anh ấy, yêu quý anh ấy, bảo vệ anh ấy cả đời.”
“Tôi nguyện ý.”
“Chú rể Khúc Ngọc Thành, cậu có nguyện ý gả cho người trước mặt hay không? Bất kể nghèo khó hay giàu sang, khỏe mạnh hay bệnh tật, đều sẽ một lòng trung thành với anh ấy, yêu quý anh ấy, bảo vệ anh ấy cả đời.”
“Tôi nguyện ý.”
Trong tiếng hò reo và vỗ tay của đông đảo quan khách, cặp đôi mới cưới hôn lấy nhau.(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad @Escanor1201 và WordPress EUPHORIA ở https://bit.ly/3QDiEfd)
Dọc theo thảm đỏ, họ đi đến những người thân và bạn bè để nhận lấy những lời chúc phúc của bọn họ—— mọi người đều đặt một bông hoa tươi hoặc có mùi thơm ngào ngạt vào trong tay của Khúc Ngọc Thành, kết thành một bó hoa cho chàng rể.
Trì Diễm đứng lùi về sau, khi cặp đôi mới cưới đi đến trước mặt cậu, Khúc Ngọc Thành đã cầm sẵn bó hoa trong tay.
“Chào mừng cậu đến tham dự lễ cưới của chúng tôi, Trì Diễm.” Khúc Ngọc Thành cười nói với cậu, kéo bó hoa ra trước mặt cậu.
Mọi người xung quanh đều đều đang nhìn. Lúc này Trì Diễm mới nhận ra trong tay của cậu không có bông hoa nào cả, đến cả việc mặc âu phục nghiêm chỉnh cũng không có. Trên người cậu lúc này chỉ khoác một áo sơ mi ngắn tay trắng bệch cùng với chiếc quần jean bạc màu.
Đang lúc cậu đang bối rối, một hạt mầm run rẩy vươn mình từ cổ áo sụp xuống của cậu, nó nhanh chóng mọc lớn lên, hình thành một đóa hoa nhỏ, hóa thành một bông hoa bồ công anh nho nhỏ, đang độ nở rộ.
Vừa không mang mùi hương thơm nồng cũng không mấy tươi đẹp.
Trì Diễm ngắt lấy nhành hoa bồ công anh kia, ngay lập tức một chất lỏng màu đỏ tươi bắn ra từ thân hoa mỏng manh, bắn tung tóe tạo thành những vệt lốm đốm trên ống tay áo ngắn trắng bệch của cậu.
Trì Diễm ngăn lại chất lỏng đỏ tươi đang liên tục chảy ra, vừa ngăn những quả bồ công anh đang dần bị cuốn đi. Trong lúc đang luống cuống nhét lại nhành hoa vào cổ áo, chất lỏng máu đỏ liền loang ra trước ngực áo
Mọi người xung quanh cười phá lên.
Trì Diễm cũng cười, ngượng ngùng mà gãi gãi phần chân mày đứt đoạn.
Sau đó trên mặt cậu cũng hóa đỏ.
Cậu dùng một tay dính đầy chất lỏng màu đỏ tươi kia chắn lấy hướng gió, tay còn lại cầm lấy hoa bồ công anh. Như đang che chở cho ngọn lửa duy nhất.
Nhưng bó hoa của Khúc Ngọc Thành đã quá đầy. Những bông hoa đua nhau khoe sắc, không còn chỗ để cắm lên bông hoa bồ công anh nữa. Trì Diễm không còn cách nào khác mà cắm nó ngoài rìa, bó hoa màu trắng được điểm thêm rất nhiều cành hoa đủ sắc màu.(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad @Escanor1201 và WordPress EUPHORIA ở https://bit.ly/3QDiEfd)
“Chúc hai người……” Trì Diễm ngước nhìn Thích Thủ Lân.
Thật tốt quá, hắn vẫn rực rỡ và khỏe mạnh như ngày xưa.
Như thể hắn chưa từng trải qua bất cứ gian khổ nào.
“Chúc mừng hai người……”
Thích Thủ Lân nắm lấy tay của Khúc Ngọc Thành, gật đầu với Trì Diễm, lịch sự mỉm cười.
“Cảm ơn.”
Sau đó bọn họ tiếp tục đi về phía trước, mọi người xung quanh tiếp tục thay nhau gửi đến những lời chúc phúc. Những bông hoa không kịp cắm xuống đã bị tung lên không trung và tạo thành một cơn mưa hoa.
Trì Diễm không thể cử động. Chỉ có thể quay đầu lại nhìn.
Hòa trong ánh sáng và hương thơm, giữa những tia sáng và tiếng cười, Thích Thủ Lân và Khúc Ngọc Thành ngày càng đi xa.
Cuối cùng biến thành một chấm nhỏ trong tầm mắt của cậu.
Tạo thành một vòng tròn hoàn hảo giữa trời và đất.
*
Lời tác giả:
Tui muốn nói là hình ảnh ở cuối chương được hình thành khi câu chuyện còn đang dở dang á?
Người tác giả hẹn mọn với cách hành văn kém cỏi, tui cảm thấy đây là bầu không khí ngược nhất mà tui có thể tạo ra rồi đó.
Vẫn như cũ mà lùi về một bước. Tui sẽ viết tiếp phần ngụy 3P vào ngày mai. Gấp đôi Thích Thích, nhân đôi yêu thương.