– Đó là khi trước, khi đó họ chỉ thấy em đi cùng anh chúng ta cũng không đề cập gì đến việc em và anh đang quen nhau, mà trong giới thượng lưu có ông chủ nào đi dự tiệc mà không đem theo bạn tham dự là nữ chứ. Còn bây giờ khác rồi, họ sẽ không dám nhìn em như vậy nữa đâu.
Cô vòng tay ôm lấy eo anh nhẹ nhàng nói.
– Bây giờ em là của anh rồi mà.
Nghe thấy câu nói của cô Thẩm Quân Đình không kìm lòng được mà cúi xuống hôn cô, nụ hôn cuồng nhiệt, chiếm hữu. Anh lấy tay đỡ sau gáy cô thuận tiện chưa lưỡi của mình vào càn quét trong miệng cô, tiếng môi lưỡi giao nhau khiến người nghe đỏ mặt.
Nụ hôn kéo dài rất lâu đến khi Cố Tuyên Nghi không thở được nữa đưa tay đánh nhẹ lên vai anh ra hiệu anh mới luyến tiếc rời khỏi môi cô.
– Anh đi tắm trước đi rồi chúng ta đi ăn, em đói rồi.
– Được_ anh đáp lại, hôn nhẹ lên môi cô rồi mới rời đi.
Sau khi ăn tối tại khu nghỉ dưỡng hai người đi dạo một hồi quanh khu nghỉ dưỡng rồi về phòng, bay một chuyến dài khiến cả hai đều mệt mỏi và muốn được nghỉ ngơi.
Về đến phòng, cửa phòng chưa kịp đóng lại Thẩm Quân Đình đã không nhịn được mà đè cô lên tường hôn một cách cuồng nhiệt, dù sao đêm nay cũng là đêmm tân hôn của hai người. Thời gian qua ở bên cạnh cô, dù hai người cũng từng có những hành động thân mật nhưng lại không đi đến bước cuối cùng, anh tôn trọng cô, chỉ khi cô bằng lòng cho anh thì anh sẽ không ngần ngại còn nếu cô không muốn anh sẽ không ép, chỉ là hôm nay anh không nhịn được nữa.
Đột nhiên bị anh đè ra hôn Cố Tuyên Nghi có chút bất ngờ nhưng rất nhanh liền bắt kịp, cô ngửa đầu ra sau đón hùa ý của anh, chiếc lưỡi đinh hương tinh nghịch, trêu đùa anh. Lúc này bàn tay của Thẩm Quân Đình cũng không còn an phận mà bắt đầu chu du khắp người cô, bàn tay theo đường cong cơ thể đi lên ngực cô nhẹ xoa.
– Ưm….
Lực tay của anh không mạnh không nhẹ nhưng có nhịp độ xoa nắn nơi đẫy đã đổi lấy tiếng rên kiều mị của cô.
Anh rời khỏi môi cô, nụ hôn dần đi xuống từ gò má, cằm tới bả vai rồi xương quai xanh, mỗi một nơi đi qua anh đều muốn để lại dấu ấn của mình ở nơi đó.
– Ưm… ông xã… về… về giường được không.
Cố Tuyên Nghi cả người đã sớm mềm nhũn nếu không có anh đỡ lấy cô sớm đã ngã xuống, không thể chịu thêm được nữa cô bèn nũng nịu nói với anh.
– Được, đều nghe em hết.
Nói rồi Thẩm Quân Đình bế bổng cô lên vững trãi đi về phía giường ngủ, sau khi đặt cô xuống giường anh liền nằm đè lên cô, giam cô giữa người mình và mặt giường êm ái. Anh cúi xuống hôn cô, nụ hôn nhẹ nhàng, lưu luyên, theo nụ hôn của anh quần áo của hai ngưỡi cũng bay theo.
Bàn tay mò mẫm đến nơi tuyệt mật của cô nhẹ xoa nắn.
– Ưm.. ông xã…
Đã lâu không làm chuyện vợ chồng nơi đó của Cố Tuyên Nghi đặt biệt mẫn cảm chỉ cầm chạm nhẹ cô liền không kìm được mà khẽ run rẩy, miệng xinh phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ.
Tiểu Huynh đệ của Thẩm Quân Đình sớm đã dựng cờ khởi nghĩa, lại thêm tiếng kêu nững nịu của cô khiến anh gần như mất lí trí muốn ngay lập tức để tiểu huynh đệ của mình đi vào mặc sức tàn sát nơi cúc đảo bí mật của cô.
– Bà xã, anh vào được không.
Dù đã rất muốn nhưng anh vẫn giữ được chút lý trí cuối cùng, giọng nói khàn đi vì tình dục dâng cao hỏi cô.
Cố Tuyên Nghi thẹn thùng quay mặt đi chỗ khác khẽ gật đầu. Phía dưới của cô gờ đây có chút ngứa, một chút cảm giác trống rỗng cần được lấp đầy.
Nhận được cái gật đầu của cô anh không chần chừ mà đưa người huynh đệ của mình vào, nơi đó của cô thật chặt, chặt như muốn mạng vậy. Sự chặt chẽ của cô khiến anh sảng khoái không thôi, đặt lên chán cô một nụ hôn đầy yêu thương.
Mặt trăng dần lên cao, tiếng sóng cùng gió biển rì rào, từng cơn sóng đánh vào bờ mạnh mẽ, dứt khoát giống như sự mãnh liệt trong căn phòng kia vậy. Cả căn phòng giờ đâ tràn ngập tiếng rên rỉ kiều mị của phụ nữ cùng tiếng tthowr dốc nặng nề của đàn ông. Những âm thanh khiến ai nghe cũng cảm thấy ngại ngùng, đến mặt trăng cũng đã nấp sau tán lá dừa nhường lại không gian cho đôi vợ chồng trẻ.