Tận sâu trong trái tim Hạ Trì, hắn thực sự cần tình yêu của Bách Thời, nhưng lý trí của hắn lại không cho phép. Mục đích chính của việc giữ Bách Thời lại bên người rồi chà đạp là để trả thù, hắn phải khiến Bách Thời cậu ta đau khổ.
Bách Thời ở trong nhà từ ngày này sang ngày khác rất chán chường và bị gò bó bức bối, đến truyền hình tivi cũng không có hứng xem. Lúc này, nhìn thấu trên kệ có một cuốn tập trắng, Bách Thời liền làm bạn với nó để giế thời gian và bớt sầu.
Bách Thời là người thích học, cho nên cậu rất thích viết này viết kia. Lúc này không có bài tập, Bách Thời liền nương theo dòng cảm xúc rối loạn tiêu cực của mình mà viết nhật ký. Trong cuốn tập này, cậu ghi chép lại hết tất cả những sự kiện đã xảy ra với mình và những cảm xúc của mình từ đó đếm giờ.
Ngồi viết khá lâu, thấm thoắt mà đã đến bốn giờ chiều. Bách Thời cất cuốn nhật ký dưới gầm giường, sau đó đi xuống dưới nhà tìm gì đó ăn cho đỡ đói.
Khi Bách Thời ăn xong thì cũng đã bảy giờ tối. Lúc này, nghe thấy tiếng mở cửa ở bên ngoài, Bách Thời liền biết là Hạ Trì đã về, cậu nhanh chóng dọn dẹp rồi trở về phòng. Thực sự là hiện giờ cậu rất lười nhìn mặt Hạ Trì.
Trong cái lười nhác đó, còn có sự hoảng sợ. Ngày nào Hạ Trì cũng hành hạ cậu ở trên giường đủ kiểu, kỳ thực cậu cảm thấy kình không khác gì cái máy hỗ trợ nhu cầu chuyện tình dục cho Hạ Trì vậy.
Mỗi lần hắn về nhà là cậu lại run rẩy nhưng cũng không thể làm gì khác hơn. Cậu muốn trốn lần nữa nhưng lại ám ảnh cảnh tượng cũ, cậu sợ rằng Hạ Trì sẽ lại phát điên và nhấn chìm cậu trong vũng máu của dục vọng ái tình.
Bách Thời đã dọn dẹp xong, nhìn thấy Hạ Trì bước vào cũng với một đám bạn gồm ba người của hắn, cậu biết rằng hôm nay Hạ Trì muốn nhậu nhẹt ở đây.
Bách Thời có chút thả lỏng, vì nếu Hạ Trì say, hôm nay cậu sẽ không bị cưỡng chế làm tình với hắn nữa.
Hạ Trì nói: “Vào phòng ngủ trước đi.”
Bách Thời không nói, đi một mạch lên lầu trở về phòng.
Một đứa bạn đầu đinh của Hạ Trì hỏi: “Ai vậy? Vợ mày à?”
“Cứ cho là vậy đi.” Hạ Trì bâng quơ: “Nhập cuộc thôi, hôm nay không say là không đứa nào được về đâu đấy.”
Nhóm bạn này Hạ Trì đã quen từ lâu, nhưng lại không thường đi chơi chung vì nhà không ở gần nhau, mỗi lần hẹn đi đâu cũng có đứa bảo “xa quá không muốn đi”, thế là số lần đi chơi cùng nhau đếm trên đầu ngón tay.
Tất cả bọn người này đều lớn hơn Hạ Trì hai tuổi, nhưng Hạ Trì lại không coi chúng là anh mà vẫn cư xử ngang nhiên như với bạn bè.
Hạ Trì vào trong lấy bia: “Tóc vàng, đầu đinh, đô con, ba đứa mày có ai biết làm món gì không? Vừa ăn vừa nhâm nhi mới đúng bài chứ.”
“Thua rồi.” Tóc vàng nảy ra sáng kiến: “Ê, bảo vợ mày làm đi.”
Hạ Trì tỏ ra không vui: “Đừng có động đến cậu ta. Cậu ta không biết nấu.” Bách Thời dĩ nhiên biết nấu, nhưng Hạ Trì hắn lại không muốn Bách Thời lại trở ra với vẻ mặt bất mãn đâu. Làm mất mặt hắn hết.
Cuối cùng, cả bọn chỉ uống bia thôi chứ không ăn gì cả đêm.
Nửa đêm, Hạ Trì cùng với ba người bạn tóc vàng, đầu đinh và đô con ai nấy cũng say mèm rồi. Cả đám bốn người nằm gục bê tha ở phòng khách, khắp nơi đâu đâu cũng là vỏ lon bia.
Bách Thời ở trên phòng cũng đã bắt đầu chìm sâu vào giấc ngủ. Bỗng nhiên, cậu cảm thấy cơ thể tự dưng khó thở, giống như có ai đó rất cao lớn đang đè lên người cậu vậy.
Bách Thời buộc phải bừng tỉnh, lúc cậu mở mắt tỉnh dậy thì cậu đã thấy đám bạn của Hạ Trì lúc nãy đang vây quanh lấy mình. Một tên tóc vàng đang đè lên người cậu, gặm cắn khắp cổ của cậu.
Bách Thời hoảng loạn định la lên, nhưng tên đầu đinh lại kịp lúc lấy khăn bịt miệng cậu lại. Sau cùng, cậu chỉ có thể ú ớ trong miệng. Chân tay cũng bị giữ chặt, muốn chống cự thôi cũng khó nhằn.1
Lúc này, một suy nghĩ chợt xuất hiện trong đầu cậu. Việc này Hạ Trì có biết không? Là do hắn bày đầu cho đám người này sỉ nhục cậu, hay là Hạ Trì thực không biết gì?
Nếu cậu gọi tên Hạ Trì, Hạ Trì có cứu cậu không? Hay là một lần nữa sự việc đau lòng ám ảnh trên sân thượng khi ấy lại bị lập lại?