“Không sao.”
Trục Kha hài lòng, liền nhấc người cởi áo mình ra, sau đó lập tức vén áo Bách Thời, hôn lên từng thớ thịt của đối phương. Mỗi một nơi được mộ Trục Kha chạm lên, Bách Thời như bị điện giật, toàn thân máu nóng chạy rần rần.
Trục Kha không muốn chần chừ thêm mà tức khắc cởi quần Bách Thời ra. Phần chân đột nhiên trống trơ lạnh lẽo, Bách Thời nổi hết da gà, run lên đôi chút.
Trục Kha hỏi: “Cậu lạnh sao?”
Bách Thời thành thật gật đầu. Dạo này thành phố An Dương Hạ không khí đang lạnh lên, hôm quá còn có thông báo là ba ngày sắp tới chuẩn bị có bão. Trục Kha lấy chăn, trùm lên cơ thể hai người, bao bọc hai bên thật kỹ.
“Đỡ lạnh hơn chưa?”
Bách Thời cảm động vì sự tinh tế này: “Ừm.”
Giây tiếp theo, Trục Kha cởi áo Bách Thời ra luôn cho đủ bộ, sau đó ôm lấy Bách Thời thật chặt, bằng cách này, da thịt có thể ma sát mạnh mẽ và chặt chẽ hơn, nhờ vậy có thể khiến cho thân thể Bách Thời bớt lạnh phần nào.
Vào khoảnh khắc này, rốt cuộc thì Bách Thời cũng có thể trải nghiệm được sự ấm áp là như thế nào trong một mối quan hệ yêu đương.
Tâm trạng đang mơ mơ màng, Bách Thời chợt giật nảy, vì Trục Kha đang cầm lấu thứ kia của cậu, mà điều đáng nói, Trục Kha chỉ mới chạm vào có mấy giây, bao nhiêu tinh hoa bên trong cậu đã mạnh mẽ tuôn trào.
Trục Kha cười mãn nguyện, hôn nhẹ lên vầng trán của Bách Thời. Bên trong chăn, Trục Kha tiếp tục dùng tay lấy đi “tinh hoa” của Bách Thời, nhờ vào nó làm chất bôi trơn, sau đó luồn lách ngón tay vào sâu trong nơi cơ mật của cậu.
Phần dạo đầu qua đi, Trục Kha rốt cuộc cũng tấn công vào nơi nhỏ bé se khít của Bách Thời. Khoái cảm cả hai từng khắc trào dâng, lửa tình cuồng nhiệt đánh trống trong đáy lòng.
Dựa vào từng đợt đẩy hông của Trục Kha, Bách Thời lại dâng tràng cảm xúc, cậu nhắm mắt lại tận hưởng.
Trục Kha tự nhận thấy mình hình như bị nghiện Bách Thời mất rồi, dù cho luật động nhanh và mãnh liệt thế mày, y cũng cảm thấy không đủ. Bên trong của Bách Thời rất ấm, từng thành vách ôm trọn bao lấy phân thân của Trục Kha.
Sau khi làm xong, Trục Kha nằm đè trên người Bách Thời, chốc lát sau, y dò la, hỏi: “Cậu có đau không? Có thoải mái không?”
Bách Thời hít thở, cố gắng lấy lại không khí, mở miệng nói: “Tôi không đau.”
Thấy đối phương chỉ mới trả lời phân nửa, Trục Kha hỏi lại: “Còn vế sau đâu? Tôi muốn biết cậu có thoải mái không?”
Bách Thời nói: “Có.” Rất thoải mái nữa là đằng khác. Không chỉ thoải mái về mặt cơ thể, cậu còn thoải mái về mặt tâm lý và thoải mái về mặt tình cảm nữa.
Trục Kha mãn nguyện.
Cả hai ôm nhau ngủ đến sáng, lúc Bách Thời tỉnh dậy, cơ thể cậu đã sạch sẽ thơm tho, trên người đã mặc đồ thẳng thớm. Trên người không có chỗ nào là không thoải mái.
Cạch một tiếng, Trục Kha mở cửa bước vào, trên tay còn bưng theo khay đồ ăn sáng. Bách Thời ngại nói: “Tôi xuống dưới được mà, không cần phiền cậu mang đến tận miệng đâu.”
“Tôi sợ cậu khó chịu trong người.”
“Không có khó chịu chỗ nào cả, tôi thấy rất khỏe.”
Trục Kha nghe vậy cũng cảm thấy nhẹ nhõm phần nào, nhưng sau đó y lại thay đổi sắc mặt, cảm thấy có chút áy náy: “Xin lỗi nhé, vì tôi… khiến có thể cậu không còn lành lặn.”
“Hửm? Không còn lành lặn?” Bách Thời khó hiểu.
“Thì, tôi để lại hơi nhiều dấu.” . truyện ngôn tình
Nghe vậy, Bách Thời với tay lấy cái gương, thử soi mình vào bên trong. Cuối cùng, cậu cũng hiểu ý tứ của Trục Kha là gì.
Trên cổ của cậu, và cả xương quai xanh, đâu đâu cũng là vết tích ân ái, đỏ đỏ tím tím. Bách Thời thấy vậy thì liền đỏ mặt, cất cái gương đi, gãi đầu đánh trống lảng: “Tôi đói rồi, đưa đồ ăn sáng cho tôi đi.”
Trục Kha nhìn thấy Bách Thời như vậy thì mềm nhũn hết cả người, thầm nghĩ: “Đáng yêu quá đi mất. Mình nhất định không để cậu ấy vụt mất khỏi tay.”