Thế Sinh nói: “Nhưng cái chỗ mà tôi nói không phải nhà ba mẹ tôi, là nhà của anh trai tôi, hiện tại tôi đang ở nhà ổng nè.”
“Ừm, là anh bác sĩ đứng không?”
“Không phải ổng thì còn ai nữa ạ. Được rồi, bây giờ cậu cứ ở đó đi, tôi với anh tôi đến đón cậu.”
“Ừm, cảm ơn nhé.”
“Không sao, bạn bè mà.”
Tắt máy điện thoại/ Bách Thời nói với Hạ Trì: “Cậu về đi, tôi có chỗ ở rồi, dù sao thì cũng cảm ơn vì có lòng tốt muốn cho tôi ở nhờ.”
Hạ Trì dở khóc dở cười: “Cậu đúng là cứng đầu thật đó.”
Không phải tôi cứng đầu, là do tôi không muốn trở thành con rối của cậu thì đúng hơn, đã bảo là đừng có mà ra lệnh, miệng lúc đầu thì nói đồng ý, lúc sau lại lật lọng, những ý kiến của cậu tất thảy có khác gì ra lệnh đâu. Không cho người khác có cơ hội trả lời vì chẳng bao giờ hỏi han thăm dò ý kiến, lúc nào cũng tự quyết định, khi người ta boat không chịu thì lại làm loạn lên.
Sau khi bị Bách Thời đuổi đi, Hạ Trì vẫn mặt dày đứng đó. Bách Thời thấy lời nói của mình không hề có trọng lượng đối với người này, cậu đành thoái lui bỏ cuộc. Lúc này đám đông bên dưới tòa chung cư đã thưa dần, mọi người đã trở về căn hộ của mình ngủ nghỉ, chỉ có một số người ở tầng tám mới đi đi lại lại lo lắng tính toán rằng nên ở đâu vào tối nay.
Bách Thời nhìn lên căn hộ của mình, một màu đen u ám vì bị lửa thiêu đốt, cậu cảm thấy day dứt vì không cứu được tấm hình của em gái Vĩnh Kiệt, lúc nãy khi bỏ chạy, vì quá rối rắm, cậu đã quên bén mất đi.
Xin lỗi cậu. Xin lỗi em nhé. Cậu thành tâm xin lỗi hai người anh em xấu số.
Mười hai phút sau, một chiếc ô tô màu xám dừng trước tòa chung cư, Bách Thời xoay ra nhìn thì liền thấy Thế Sinh bước xuống vẫy tay với cậu. Vẫy tay xong, Thế Sinh bây giờ mới phát giác ở bên cạnh Bách Thời có Hạ Trì đang theo sát.
Sao tên ngông cuồng này lại ở đây? Cậu ta đã thân thiết với Bách Thời đến mức này rồi sao?
Nghĩ xong, Thế Sinh hối thúc: “Lên xe nhanh đi bạn tôi.”
Bách Thời gật đầu mấy cái, quay sang nói với Hạ Trì: “Mai thi cho tốt, gặp lại sau.”
Một đêm trôi qua ở nhà anh trai của Thế Sinh hoàn mỹ êm đẹp, sáng sớm người anh bác sĩ trẻ tuổi này còn nấu bữa sáng cho hai đứa em đang tuổi ăn tuổi lớn ở trong nhà. Ăn xong thì làm tài xế đứa cả hai đến trường thi.
“Khi nào thi xong thì gọi điện cho anh, anh gọi người đến rước hai đứa.” Anh trai bác sĩ nói với Thế Sinh qua kính chiếu hậu trong xe.
“Không cần đâu, thi xong em với Vĩnh Kiệt muốn đi dạo vài vòng rồi mới về nhà.”
“Ừm, vậy cũng được. Thi tốt nhé.”
“Thank you very much ca ca.” Thế Sinh dùng tiếng anh.
Bước xuống xe, cả hai vừa chậm rãi đi bộ vừa nói chuyện. . Ủng hộ chính chủ vào ngay ~ trùmtruуệЛ . v n ~
“Tôi định hỏi cậu điều này hôm qua rồi, nhưng mà chưa dám hỏi.” Thế Sinh mở lời trước.
“Chuyện của tôi với Hạ Trì đúng không?”
Thế Sinh gật đầu: “Hai người là sao vậy? Tôi thấy ánh mắt cậu ta nhìn cậu, không được đơn thuần. Vào ngày thi hôm trước, cậu ta còn đứng ngoài cửa phòng thi nhìn lén cậu nữa đấy.”
“Vậy sao?” Bách Thời không bất ngờ, vì ngày hôm qua Hạ Trì hắn ta đã thổ lộ hết rồi còn gì.
“Cậu đừng giao thiệp với cậu ta quá nhiều, tôi thấy không hay đâu. Nhỡ đâu cậu gặp nguy hiểm thì… ”
“Tôi ổn, và tôi chắc chắn với cậu, rằng Hạ Trì sẽ không làm tổn hai đến tôi đâu, ít nhất là vào giai đoạn này.”
“Giai đoạn gì chứ?” Thế Sinh không hiểu hỏi lại.
Giai đoạn tình cảm đang đâm chồi nảy lộc. Bách Thời hiển nhiên là không thể phanh phui chuyện này, cậu lấn sang chủ đề khác: “Không có gì, à mà cậu học bài kỹ chưa đấy, hai môn thi hôm nay căng lắm đấy nhá.”
Sau bao ngày thi cử mệt mỏi thì cũng bước vào kỳ nghỉ hè, kết quả thành tích thi cử của Bách Thời tuyệt đối cao ngút khiến ai cũng trầm trồ, vì đối với họ, người có thể đạt điểm tuyệt đối hầu như tất cả các môn chỉ có duy nhất một một “Bách Thời”, không phải là Vĩnh Kiệt.
Còn với Hạ Trì, bài làm sơ sài lại sai be bét nhưng vẫn được lên lớp vì được các giáo viên chấm thi đồng lòng chấm nương tay, bọn họ muốn Hạ Trì mau chóng rời khỏi ngôi trường này càng sớm càng tốt.
Ngày nghỉ hè đầu tiên, Bách Thời cùng Lê Học và Thế Sinh đi trung tâm thương mại mua sắm. Lê Học cảm thán: “Tôi bất ngờ về kết quả thi lần này của cậu lắm đó Vĩnh Kiệt, cậu soán ngôi của Bách Thời luôn rồi.”
Thế Sinh có chút hoài niệm: “Nếu như Bách Thời còn sống, cậu ấy sẽ không cam tâm khi bị cậu giành mất top một đâu.”
Bách Thời cười nhạt, ừm một tiếng cho có lệ. Tính ra Vĩnh Kiệt đích thị là không phải học sinh trung bình yếu kém, nhưng lại thuộc dạng học chăm chỉ và có học lực không thua kém ai trong lớp ngoại trừ Bách Thời và lớp phó học tập, lần này đột nhiên leo lên vị trí đầu của lớp, cho nên ai nấy cũng tung hô.