Trục Kha âm thầm suy luận, nếu như y thành thật nói ra rằng “tôi muốn tìm hiểu để theo đuổi cậu” thì có phải hay không hơi sỗ sàng và quá mức nhanh chóng, trong khi cả hai chỉ mới gặp lần đầu, vì vậy y đổi lại: “Tôi muốn kết bạn. Với lại, tôi vừa đâm trúng cậu, bây giờ cậu không sao, nhưng nhỡ đâu về đến nhà lại có chuyện thì sao, có số liên lạc thì tôi sẽ biết đường tìm đến cậu để bồi thường.”
Bách Thời gỡ tay Trục Kha ra khỏi tay mình, nhã nhặn nhưng dứt khoát trả lời: “Xin lỗi. Tôi không muốn kết bạn. Và tôi cũng chẳng bị làm sao cả. Không đau không mỏi. Cậu không cần bồi thường.”
Từ chối giao lưu tiếp diễn, Bách Thời nói lời tạm biệt rồi xoay lưng rời đi, Trục Kha ở phía sau cũng đã lường trước được sự lạnh nhạt này nên cũng không bị hụt hẫng là mấy, nhưng dĩ nhiên, y sẽ không bỏ cuộc.
Đúng lúc này, một đám côn đồ gồm ba tên từ trong ngõ hẻm chạy ra, Trục Kha thấy vậy liền chạy ào về hướng Bách Thời đang đi, dứt điểm nắm lấy bàn tay của Bách Thời kéo Bách Thời chạy theo.
Bách Thời không hiểu chuyện gì, đang yên đang lành thì lại bị một đám giang hồ rượt đuổi, cậu hoang mang tột độ hỏi: “Bọn người kia là muốn bắt cậu sao?”
“Chính xác.” Trục Kha ngắn gọn đáp lời.
“Vậy thì có liên quan gì đến tôi, buông tôi ra.”
“Ban đầu đúng là không liên quan đến cậu, nhưng mà bây giờ thì có liên quan rồi.” Trục Kha nắm chặt tay Bách Thời, nói: “Bọn họ đã thấy tôi với cậu nắm tay thân thiết như thế này rồi, bây giờ tôi mà buông cậu ra, bọn họ cũng sẽ bắt cậu thôi.”
Bách Thời khổ não phàn nàn: “Ngay từ đầu cậu nắm lấy tay tôi làm gì chứ? Làm như vậy vui lắm à!”
“Thế bây giờ cậu cho tôi biết tên cậu với số điện thoại đi, sau đó tôi liền giải thích với bọn người phía sau là tôi với cậu chỉ là người dưng nước lã.”
Biết Trục Kha mưu mẹo muốn nhờ cậy vào việc này để tiếp cận mình, Bách Thời mắng thầm: “Cậu đúng là bạn thân của Hạ Trì, cả hai đều tâm cơ như nhau. Tại sao lại muốn kết giao với tôi chứ?
“Thế nào?” Trục Kha hối thúc: “Hay là cậu muốn chúng ta cứ chạy mãi thế này tới sáng mai?”
Bách Thời băn khoăn giây lát, cuối cùng cũng chấp nhận, cậu vừa chạy vừa đọc số điện thoại cho Trục Kha một cách mệt nhọc, Trục Kha ngược lại thì hào hứng đầy mình lấy điện thoại ra gọi thử, đợi đến khi điện thoại di động trong túi của Bách Thời rung lên thì y mới tin tưởng mà nói tiếp: “Còn tên của cậu nữa.”
“Vĩnh Kiệt.”
“Cái gì Vĩnh Kiệt?”
“Họ Vĩnh tên Kiệt.”
Sau cùng, khi đã đầy đủ biết họ tên của người bên cạnh, Trục Kha giữa lời mà thả tay của Bách Thời ra, hai chân cũng dừng lại từ từ không thèm chạy nữa.
Mắt thấy bọn côn đồ phía sau đồng loạt đuổi tới kịp, Bách Thời tưởng đâu số kiếp thứ hai của cậu lại gặp vận xui xẻo nữa rồi, ai ngờ đâu, ba tên côn đồ kia cứ thế mà chạy lướt qua cậu và Trục Kha.
Bách Thời ngơ ngác nhìn đám côn đồ chạy mất, sau đó quay lại nhìn Trục Kha, chỉ nhìn thấy Trục Kha cười vui vẻ nói với cậu: “Bị dụ rồi nhé.”
Bách Thời dở khóc dở cười, nhưng hiển nhiên là nghiêng về khóc nhiều hơn. Lúc này, một chiếc xe ô tô từ phía sau chạy tới dừng lại bên cạnh cả hai, người trong xe hỏi: “Hai đứa có thấy một đám thanh niên hổ báo gồm ba tên chạy ngang qua đây không? Bọn chúng mới vừa cướp đồ của người ta đấy.”
Trục Kha thản nhiên chỉ tay về phía trước: “Cháu thấy chúng chạy hướng đó.”
“Cảm ơn hai đứa nhé.”
Chiếc xe ô tô vừa rời đi, Bách Thời cũng lắc đầu bó tay, cảm thán: “Tôi không ngờ cậu là người như vậy luôn đấy.” Vì muốn biết họ tên và số điện thoại của cậu mà Trục Kha có thể đầu tư đến mức giở trò lừa gạt cậu như vậy.
Trục Kha giơ tay lên xem đồng hồ, thấy đã trễ học thì lập tức tạm biệt Bách Thời rồi chạy nhanh như chim bay.
Bách Thời nhìn theo tấm lưng nhỏ dần rồi mất khuất, cậu tự hỏi: “Nhà giàu, có xe riêng, có tài xế riêng, nhưng lại thích đi bộ đến trường, rốt cuộc Trục Kha cậu ta có máu M hay sao vậy?”