“Được rồi được rồi, để con nói lại. Thứ nhất, việc con vẽ Bách Thời từ nhỏ, không phải vì con thích hay yêu cậu ta, mà là vì cậu ta luôn xuất hiện trước mặt con khi con muốn vẽ thứ gì đó. Như vậy đã hợp lý chưa?!”
Hạ Cảnh Thâm nhìn Hạ Trì một cách tập trung như muốn nhìn xuyên thấu vào nội tâm của con trai mình.
“Thứ hai, từ khi sinh ra đến giờ ba và mẹ ở cạnh con được bao nhiêu lần, hai người bận suốt thì con vẽ hai người kiểu nào? Còn dì Từ, công việc nhà đầy ắp, với cả vẽ người già con không hào hứng, còn Trục Kha, nó làm gì có nhẫn nại mà ngồi để cho con vẽ chứ.” Giải thích sơ bộ xong, Hạ Trì xoay lưng đi lên lầu, sau khi vào phòng thì đóng cửa một cái rầm âm thanh cực kỳ phô trương.
Hạ Cảnh Thâm lắc đầu chậc lưỡi hai tiếng, cầm lên mớ giấy toàn là ảnh vẽ của Bách Thời, ngay lúc này lại nghe thấy tiếng của Hạ Trì: “Đưa lại cho con.”
Dứt lời, Hạ Trì đoạt lại sấp giấy, vô cảm nói: “Ba cũng ngừng lại cái suy nghĩ con là đồng tính đi. Mà cho dù con có đống tính, con cũng sẽ lấy vợ rồi sinh con, ba không còn phải lo.”
“Mày nghĩ tao lo chuyện đó à?” Hạ Cảnh Thâm đứng lên ngang bằng với chiều cao của Hạ Trì: “Thời đại này việc lấy vợ để sinh con không còn là bản ngã bắt buộc phải bắt lấy như ngày xưa nữa. Thứ tao lo nhất, chính là người bị mày nhìn trúng.”
Hạ Cảnh Thâm hiểu rõ tính cách của Hạ Trì, những người ở cạnh hắn sẽ không có ai là có đời sống yên ổn đâu, Hạ Trì nhất định sẽ làm tổn thương đến những người yêu thương hắn, không phải ông ác độc với con trai, nhưng ông thậm chí còn hy vọng nếu có thể thì Hạ Trì hãy sống độc thân cho đến già.
Sáng sớm, không khí mát mẻ dễ chịu bao trùm. Hạ Trì vác balo đi vào phòng của dì Từ, tập trung dán mắt vào hũ tro cốt của Bách Thời rất lâu, sau khi nhìn đến chán chường, hắn mới rời đi.
Rời khỏi gian nhà chính, hắn tiến đến chiếc xe moto chuẩn bị đến trường, phía sau lại đột ngột có tiếng của Hạ Cảnh Thâm: “Chiếc xe này từ đâu ra?”
Ngủ qua một đêm, Hạ Trì đã trở về là con người cũ, miệng nhai kẹo cao su bình thản nói: “Tiền của con con tự mua, không liên quan một đồng nào đến tài khoản của ba đâu.”
“Dùng tiền trấn lột của người ta để mua đúng chứ?!” Hạ Cảnh Thâm khổ tâm nói.
“Đương nhiên. Không trấn lột thì lấy đâu ra tiền mua.”
“Đến bao giờ mày mới ngừng làm những chuyện xấu xa đây hả Hạ Trì?”
“Bản chất rồi. Không thay đổi được đâu.” Hạ Trì cười gợi đòn đáp trả.
“Mày!”
“Trễ giờ rồi, đi học đây. Tạm biệt phụ thân.” Trái ngược với vẻ tức giận bất mãn của Hạ Cảnh Thâm, Hạ Trì lại tỉnh bơ như không.
Trong bệnh viện, Bách Thời cùng với Thế Sinh và Lê Học thu xếp đồ đạc chuẩn bị xuất viện. Lê Học vừa ăn kem vừa nói: “Cậu có chắc là cậu tự về được không?”
“Hai cậu cứ đến trường đi. Tôi tự lo được.” Bách Thời trầm giọng kiêm định.
“Có gì thì cứ gọi cho tụi này nhé.”
Bách Thời gật đầu, chần chừ giây lát, cậu lại hỏi: “Còn tiền viện phí, hai cậu cho tôi mượn được chứ. Tôi sẽ trả lại sau.”
“Không cần.” Thế Sinh nói: “Vì cậu là bạn thân tôi nên không cần trả viện phí đâu. Được tài trợ tất cả.”
“Bệnh viện này là bệnh viện của gia đình Thế Sinh, bất kỳ là ai có quan hệ với cậu ấy cũng đều được miễn phí khi vào trong này cả.” Lê Học vỗ vai Thế Sinh hỏi thử: “Thế nói gia đình cậu cho tôi một khóa hút mỡ đi anh bạn tốt.”
“Đây là bệnh viện thông thường, không phải bệnh viện thẩm mỹ, cậu đi tìm chỗ khác dùm.”
Lê Học xì một tiếng rồi đánh giá: “Anh bạn tồi. Cậu hết thương tôi rồi.”
“Mắc ói quá.”
“Ói đi tôi hứng cho.”
“Cậu ở dơ vừa phải thôi.”
“Ở dơ đâu, tôi nào có. Vậy mới dơ nè.” Lê Học hồ hởi lấy quả táo ở trên bàn rồi liếm láp, sau đó đưa qua ép Thế Sinh ăn nó.
Thế Sinh tỏ vẻ kỳ thị đẩy Lê Học ra nhưng miệng vẫn cười rất vui vẻ.
Bách Thời thấy tình huống trước mắt thì phụt cười nhẹ. Lê Học thấy vậy thì không cam tâm, cậu cho rằng hai người còn lại đang hùa nhau chèn ép một mình cậu. Thế là mặt nặng mày nhẹ ngồi dỗi một góc, đợi khi Thế Sinh mon men đến gần dỗ dành rồi mới chịu cho qua.