Tiểu Cửu hoảng sợ, lòng không kìm nổi thầm hỏi: nha hoàn?
Tống Dương cũng kinh ngạc thật sự, không chờ hắn nói, đột nhiên bà ta ngẩng đầu rống lớn một câu tiếng man không ai hiểu.
Quát một tiếng, Tiểu Cửu kinh hãi kêu “Ôi” một tiếng, kéo Tống Dương và người câm lùi lại… trong rừng, xung quanh mọi người, trên mỗi cây đại thụ đều có một hai người đàn ông man tộc xuất hiện, nhìn qua tầm mấy trăm người, chạc cây rung rinh không ngớt, lạnh ngắt.
Trước kia đã từng thấy người trong Sơn Khê Man, nam nữ không ngoại lệ, ai nấy đều cao lớn cường tráng, so với người Hán bình thường ước chừng cao hơn nửa cái đầu. Lúc này, đám người man hiện ra trên cây, trên người đều sáng lên, xem cách ăn mặc không giống người Sơn Khe Man, chẳng qua không đeo một thạch chùy nặng mà là một cái gậy ước chừng cao nửa người. Nhóm người này còm nhom, so với Tiểu Cửu chỉ sợ còn nhỏ hơn.
Tuy nhiên, bọn họ tay chân linh hoạt động tác nhanh nhẹn, mới nhìn không khác gì một đàn vượn hung mãnh.
Quan trọng hơn cả, là không có một tiếng động nào hết, khi bọn họ xuất hiện mới chuẩn bị kinh khởi. Khi bọn họ nấp trong tán lá, đến chim chóc cũng không biết có bọn họ bên cạnh.
Không chỉ chim chóc, còn có quan binh. Khoảng rừng này gần với quan đạo, được giao cho quan binh canh giữ, vậy mà hoàn toàn không phát hiện dị trạng, nếu những người man này muốn làm khó dễ, hậu quả không nói cũng biết.
Cực nhanh và không chút tiếng động, những người man này hạ xuống, toàn bộ tập kết lại sau lưng lão thái bà, cùng bà quỳ xuống làm đại lễ với Tống Dương.
Lão thái bà đứng dậy, chỉ vào đám người đằng sau:
– Cửu bộ Sơn Khê Man, tú y mộc, tính cả ta, nơi này có ba trăm Sơn Khê Tú tinh duệ, chính là lễ vật.
Chuyện xảy ra đột ngột, nhất thời Tống Dương không kịp phản ứng, chẳng tới lúc này mới hiểu hai chuyện: lễ vật của lão thái bà không ngờ là tặng cho mình một đội quân, Sơn Khê Tú không phải tên của bà ta mà là tên của một bộ tộc Sơn Khê Man.
– Sơn Khe Man tộc này họ Mộc, tên Mộc Ân, là người đứng đầu tộc, bắt đầu từ hôm nay, thống soái ba trăm binh sĩ nghe theo hiệu lệnh của người.
Có lẽ không rành tiếng Hán, từng lời bà ta nói ra đều nhấn mạnh, nghe hung ác dị thường
– Sơn Khê Tú sinh trên cây, lớn trên cây, trong rừng săn địch, bách chiến bách thắng.
Sau đó lão thái bà quay lại nói cái gì đó, một man nhân sau lưng bà cởi cái lao trên lưng xuống, hét to ném vào một gốc đại thù cách đó không xa, chỉ nghe “Thình” một tiếng, một cái thân cây to người ôm bị đâm trúng,
Cái lão cũng hết đà cắm tại đó, lộ cả mũi đao, nhưng người man động tác cực kỳ mau, ngay sau khi ném vũ khí đã đuổi theo, không đến một hơi thở đã đuổi đến trước cái cây, giơ tay rút đao, rống một tiếng, ngọn lao dài đâm sâu vào đại thụ nữa, man nhân lại tiến lên, gỡ vũ khí xuống tiếp tục tấn công lần thứ ba…
Đánh giá mấy trăm man nhân trước mắt, tứ chi vì quanh năm đi trên cây cũng hơi biến dạng, đứng trên mặt đất đều hơi khuỳnh khuỳnh có chút buồn cười, nhưng ai dám xem thường bọn họ?
Nấp trên cây, chim không biết, tấn công như điện, mạnh như sét đánh.
Không phải võ công của Sơn Khê Tú quá cao, mà là vì bọn họ ở trên cây nhiều thế hệ nên sớm đã hòa làm một với cây cối, khi ẩn nấp bất động, họ chính là chạc cây, là thân cây, là lá cây, … Xét về khí lực, so với những động tộc to lớn bọn họ không kém chút nào.
Nhin ngốc xem đến cao hứng, ngoác miệng cười.
Tống Dương không nghĩ ra, buồn bực hỏi Mộc Ân:
– Không phải nói ta chín màu không dính vào thân, là nhiễm ác sát, đi theo ta mọi người sẽ chết sao?
Nói chưa dứt lời, Tiểu Cửu vốn dịu dàng bên cạnh giận tím mặt
– Bà ta nói, nói…
Dù sao cũng là nữ nhân, thẹn quá thành giận, lời thô tục không biết làm sao nói ra miệng, Nhị ngốc bên cạnh thì dễ hơn:
– Rầm!
Không để ý tới hai đồng bạn, Tống Dương tiếp tục hỏi:
– Dính tới ta thì chết không tử tế, các ngươi còn dính sao?
Mộc Ân trả lời chỉ tám tiếng:
– Thiên đại ân tình, không báo không được.
Mổ bụng người chết cứu tiểu yêu quái, phần tình nghĩa này tuy sâu nhưng chỉ là sâu thôi. Ngươi Sơn Khê Man làm việc đơn giản nhưng cũng không ngốc, vì phần tình nghĩa này, bọn họ đã xem Tống Dương là khách quý, khi cần trợ giúp cũng sẽ ra tay, nhưng tuyệt đối sẽ không tới mức bán mạng như thế, nhưng cái hại của khói thuốc phiện có thể đủ để họ chết cả tộc, mặc dù mười hai tôn thi sống lại cũng không thể cứu vãn được trường kiếp này, toàn bộ dựa vào Tống Dương mà người Sơn Khê Man thoát khỏi kiếp nạn tái sinh lần nữa…. Phương thuốc cai nha phiến kia mới thực sự là đại ân. Lấy tính cánh của người Sơn Khê Man, liều mình cũng phải đáp.
Mộc Ân là người trong núi, cũng có tính cách của Sơn Khê Man, mà lời nguyền rủa chín màu không dính của mình bà ta không chút nghi ngờ, theo hay không theo, vẫn phải cân nhắc…
Nếu không liên hệ Tống Dương với bản tộc, chính mình cũng sẽ rời vị trí thủ lĩnh Sơn Khê Cửu bộ nhánh họ Tú mà dẫn ba trăm tử sĩ sẵn sàng ra sức vì hắn.
Đi theo một người chín màu không dính, kết cục chỉ có chết thê thảm, Mộc Ân đã chuẩn bị tốt, đã tới đây thì sẽ không hối tiếc.
Bất kể là suy nghĩ của kiếp trước hay kiếp này, hành động thái độ cổ quái của Mộc Ân Tống Dương đều không lý giải nổi, lắc lắc đầu:
– Lần trước đã nói, ta sẽ không lên núi tìm tộc nhân của ngươi nữa. Còn đại lễ này…
Hắn mỉm cười:
– Thật sự quá long trọng, nhận lấy có chút bất an, không thu lại thật sự luyến tiếc. Như vậy đi, các ngươi cứ ở trong núi, sau này khi ta cần tới, chư vị chịu rời núi hỗ trợ, ta vô cùng cảm kích.
Binh sĩ siêu tốt thế này ai có thể không động tâm? Mặc dù hiện tại Tống Dương không tưởng được khi nào sẽ dùng đến bọn họ, cũng không dám từ chối hảo ý, tóm lại lúc này hết thảy như cũ, tương lai có việc nói sau.
Mộc Ân đáp:
– Ngươi là chủ ngươi định đoạt, ba trăm Sơn Khê Tú vể sau sẽ đóng quân ở đây, bất cứ khi nào cũng sẵn sàng nghe lệnh!
Nói xong, quay đầu lại, vung tay với các huynh đệ, các man tử lập tức lao vào rừng rậm, đảo mắt không thấy tung tích.
Mộc Ân vẫn chưa đi, hỏi Tống Dương:
– Lần trước ngươi hỏi lễ vật của ta có phải vàng không, ngươi rất thiếu tiền sao?
Nhị ngốc nhíu mày:
– Tống đại nhân rất thiếu tiền sao? Lưu đại nhân có năm mươi lượng vàng, nếu chẳng may Tống Dương mở miệng mượn chẳng lẽ không cho? Vừa nghĩ vừa lui về hai bước.
Tống Dương không chú ý đến hắn, nhún vai:
– Có ai có thể không thiếu tiền? Ngươi có tiền?
Mộc Ân lắc đầu. Tống Dương khụ một tiếng:
– Không có tiền thì nói cái gì!
Lần này Mộc Ân không lên tiếng!