Pháo kiểu mới được thiết kế lại, cuối cùng cũng đã được lắp đặt xong, nhìn từng khẩu pháo cực lớn, Cảnh Nhị Ngưu cảm thấy rất vui mừng, Giáp Tử Thất khẽ vỗ vai hắn ta.
“Nhị Ngưu, pháo kiểu mới này vừa mới được hoàn thành, pháo binh của chúng ta chưa biết dùng, ngươi phải mau chóng dạy ra một nhóm pháo binh cho ta, tốt nhất là dạy cho họ biết sử dụng trước khi duyệt binh”.
“Không vấn đề, mặc dù pháo kiểu mới này trông có vẻ phức tạp nhưng thật ra lại đơn giản hơn mấy loại pháo kiểu cũ kia, còn an toàn hơn”.
“Được, vậy ta lập tức bảo người điều một nhóm pháo binh đến”.
“Giáp đại nhân… có thể để ta tự chọn không?”
“Gì cơ?”
“Pháo binh đó…”
“Ngươi quen với pháo binh nào à?”
“Thì là… mấy người lúc trước bắt ta đến, nếu không nhờ họ, có lẽ ta đã bị đưa vào đại lao từ lâu rồi”.
“Ha ha… được chứ, vậy ngươi tự chọn đi”.
Trong đại doanh Hỏa Pháo ngoài thành Thiên Khải, Cảnh Phong Hà đang hướng dẫn binh sĩ huấn luyện.
“Cảnh đại nhân, ngài nói xem, ngày nào bọn ta cũng huấn luyện những thứ vớ vẩn, pháo này có nhắm mắt cũng biết dùng, duyệt binh lại chẳng đến phiên chúng ta”.
“Phải đó… chỗ duyệt binh nghĩ thế nào vậy chứ? Thế mà lại bảo pháo binh chúng ta thực hiện, đây chẳng phải là làm chuyện vô nghĩa à…”
“Haizz… không dễ gì đuổi kịp buổi duyệt binh, vốn dĩ ta còn muốn giành cơ hội lộ mặt một chút, kết quả đừng nói bản thân mình, tất cả pháo binh đều không có cơ hội…”
Cảnh Phong Hà tức giận nói: “Lầm bầm cái gì đấy! Triều đình làm thế chắc chắn có nguyên nhân, pháo của chúng ta lạc hậu như thế, kéo ra chẳng phải cho đám người phương Tây chê cười sao? Chính vì như thế, chúng ta mới càng nên cố gắng hơn, không thể để triều đình và người dân thất vọng”.