“Nhưng đại hãn… cứ tiếp tục như thế, chúng ta sẽ bị vây khốn trong thành, không bao giờ ra ngoài được…”
“Ta không tin đám người đó sẽ ở mãi, chúng ta đã dự trữ rất nhiều lương thực, cứ dây dưa với chúng, dù thế nào ta cũng sẽ không để đám người đó…”
“Đại hãn… chúng ta mặc kệ Đột Quyết Tư Thản và Khải La Can Đạt đó thật sao?”
“Thế phải quản thế nào? Bây giờ chúng ta còn khó bảo toàn được mạng mình, còn quản chúng thế nào được, truyền lệnh cho chúng, dù quét sạch toàn bộ quân đội, phải giữ vững cho ta, chỉ cần vượt qua cửa ải này, ta nhất định sẽ khiến đám người Hoa Lạt Tử Mô đó nợ máu trả bằng máu…”
“Đại hãn… đại hãn… không hay rồi…”
Một tướng quan vội vàng bò vào nói.
“Hoảng loạn như thế còn ra thể thống gì nữa?”
“Đại hãn… không hay rồi, thành Cát Á Tư Thản không xong rồi…”
“Là sao?”
“Vừa rồi thành Cát Á Tư Thản đã bị tấn công, người Trung Nguyên đã đánh vào trong…”
Mọi người trong đại điện đều xôn xao, Hỗ Đặc Mạc Nhĩ không kiềm được túm lấy tướng quân đó.
“Mẹ kiếp, có phải ngươi điên rồi không? Dám nói bậy bạ ở đây”.
“Đại hãn… Tường thành bị phá thật rồi, đám người Trung Nguyên đó… vũ khí đó đã làm tường thành nổ tung…”
Sắc mặt mọi người đều trở nên rất khó coi, nổ tung cả tường thành sao? Đó là thứ vũ khí gì thế, nếu có loại vũ khí như thế thật thì mình còn đánh cái quái gì nữa…
Hỗ Đặc Mạc Nhĩ thở hổn hển, chỉ cảm thấy choáng váng đầu óc, ngực ông ta bỗng nóng lên, sau đó nôn ra một ngụm máu…
“Không thể nào… Không thể nào…”.
“Đại hãn… Đại hãn, ngài không sao chứ?”
“Đại hãn…”