“Thần thánh ơi…”
Đến cả Hắc Kỳ quân đứng xa quan sát cũng sửng sốt.
“Ôi vãi, phạm vi rộng như vậy, Giáp Tử Thất quá ác…”
“Lão Giáp được đấy, cứ tưởng chỉ biết nốc rượu cơ…”
“Đa tướng quân, đám cháy lan khắp nơi thế này, đợi khi chúng ta vào thành, A La Mộc Đồ chắc chỉ còn đống tro tàn…”
“Cũng đúng…bảo phía máy bắn đá chú ý một chút, ném vào chỗ thành trì, đừng có ném quanh khu vực nhà cửa”.
“Vâng…”
Binh sĩ Khoa Nhĩ Mạn trên thành hoàn toàn không kịp phản ứng, từng quả Thiên Hỏa khổng lồ nổ tung ngay trên đầu chúng, bọn chúng thậm chí không kịp hét lên tiếng nào, thì đã bị ngọn lửa nuốt chửng…
Đám cháy kéo dài một ngày một đêm, cho đến khi ngừng hẳn, cả thành A La Mộc Đồ tĩnh lặng lạ thường, tướng lĩnh Hắc Kỳ quân bối rối phát hiện, hình như có gì đó không đúng?
“Tướng quân…trong thành hình như không có động tĩnh?”
“Con mẹ nó, có khi nào thiêu chết hết rồi không?”
“Không thể nào, bọn họ cũng đâu có ngu…”
“Sao lại yên tĩnh như vậy…”
Đa Đoạt lưỡng lự đôi chút rồi nói: “Kệ bọn chúng, cho đại quân nghỉ ngơi, sáng mai phóng hỏa thêm đợt nữa, lúc đó chúng ta công thành, ý chí chiến đấu của kẻ địch cũng chẳng còn bao nhiêu”.
“Tướng quân, tướng quân…”
Một binh sĩ hớt hải chạy vào.