“Các ngươi đợi trong thành, khi nào có thể tấn công, ta sẽ thông báo”.
“Nhưng…”
“Hay là các ngươi lên trước?”
“Rõ, chúng ta nghe lệnh Đa tướng quân”.
Trời xanh mây trắng, thảo nguyên mênh mang, trăm vạn chiến mã phi nước đại, như cơn hồng thủy, dâng lên không ngừng.
Chẳng bao lâu sau, trăm vạn đại quân Khoa Nhĩ Mạn đã đặt chân đến thành La Sát, lần này rõ ràng chúng có chuẩn bị, đủ loại boongke, khiên sắt, ván gỗ,…được đem ra che chắn cho toàn quân.
“Nguyên soái, những người Trung Nguyên không hề ở trong thành mà dàn trận bên ngoài”.
“Bọn chúng sử dụng vũ khí gì, có bao nhiêu kỵ binh?”
“Không có kỵ binh, chỉ có khiên thủ và hỏa tiễn, và cả hỏa pháo”.
Vưu Nhân cười lớn: “Đám người Trung Nguyên đúng là cuồng vọng, lần trước chúng ta không chuẩn bị tốt mới để thua, lần này, ta nhất định khiến chúng hối hận”.
Khoa Nhĩ Mạn biết súng hỏa tiễn và hỏa pháo, trên thảo nguyên cũng có người sử dụng, và bọn chúng cho rằng, thứ đó cùng lắm chỉ dùng được một lần, không hề hấn gì với quân xung phong, vậy nên chẳng chút sợ sệt.
Khi mặt trời lên cao, Khoa Nhĩ Mạn bắt đầu tiến công.
“Tùng…tùng…tùng…”
“Kỵ binh xung phong…trường thương thủ, cung thủ…tiến lên”.
Binh sĩ phía ngoài khiên chắn chính là miếng đậu phụ đối với những kỵ binh, Vưu Nhân không hề đề phòng, trực tiếp cho năm mươi vạn kỵ binh và hai mươi vạn bộ binh xuất trận.
“Rầm rầm…”
Mặt đất rung chuyển trước sự tác động của vó ngựa.
“Yaa…”
“Giết…”