“Ừm…vậy là một trăm vạn, Khoa Nhĩ Mạn ra tay hào phóng, ta thích, theo tình báo Thiên Võng, Khoa Nhĩ Mạn cộng với bộ lạc trực thuộc là tầm hai trăm năm mươi vạn người, như vậy chúng ta sẽ giành được ưu thế trong trận tiếp theo, vì thế lần này, phải toàn lực chống đỡ, rõ chưa?”
“Tướng quân yên tâm, chúng ta tuyệt đối dốc lòng báo thù cho chị dâu”.
Người phát ngôn là tướng lĩnh Hắc Kỳ quân vừa đến, An Na nghe thế lập tức đỏ bừng mặt.
Đa Đoạt nhéo tai hắn ta: “Ngươi đánh trận thì cứ đánh, còn dám nhắc hai chữ chị dâu, ta đánh chết ngươi”.
An Na đứng bên cạnh đột nhiên nói: “Đa Đoạt, chàng nên trân trọng binh sĩ mới phải”.
Đa Đoạt không đáp, buông tướng sĩ kia ra, bực bội nhìn mọi người, An Na lại nói tiếp: “Mọi người yên tâm, ta không hiểu chuyện đánh trận, nhưng nếu Đa Đoạt ức hiếp mọi người, chị dâu…sẽ…sẽ làm chủ cho mọi người…”
“Ồ…đa tạ chị dâu…”
“Chị dâu tuyệt nhất…”
“Chúng ta thích chị dâu nhất…”
F*ck, Đa Đoạt mặt đỏ gay, cảm giác như đầu mọc cỏ xanh…
Trong lúc mọi người đang cười nói, một binh sĩ chạy vào.
“Đa tướng quân, Khoa Nhĩ Mạn phái người tới, muốn trao đổi với chúng ta”.
“Ồ, Khoa Nhĩ Mạn cũng lịch sự ghê, được…trao đổi thì trao đổi”.
Đa Đoạt gặp mặt sứ giả Khoa Nhĩ Mạn, đó là một người trẻ tuổi, trên đầu quấn khăn.
“Ngài chính là Đa Đoạt đại nguyên soái đến từ Hoa Hạ ở phương đông?”
“Là ta”.