Lúc này trời đã hửng sáng, đại quân bên ngoài thành tập kết đội hình mới, An Na đến cổng thành, hơn chục tướng quân đã đợi sẵn ở đây…
“Các vị, nhất định phải ghi nhớ, không được nói rằng ta bảo mọi người làm vậy, phải bảo rằng do mọi người không thể chịu nổi sự thống trị của ta, vậy nên mới tạo phản, bắt sống ta”.
Mấy chục tướng lĩnh không lên tiếng.
An Na nhìn họ, sau đó lại nhìn một lượt toàn cảnh.
“Các vị, nếu sau này, mọi người…mọi người có cơ hội gặp được vương tử Khắc Đa, phiền mọi người chuyển lời thay ta, ta rất yêu nó…vậy đi, chúng ta nhanh chóng lên đường, nếu không kẻ địch tấn công trước thì phiền to”.
Nhưng những người xung quanh vẫn bất động.
An Na sốt ruột, nói: “Mọi người còn đợi gì nữa?”
“Nữ vương bệ hạ, những lời muốn nói với vương tử, người hãy đích thân nói, bọn ta không thể nào bán đứng người, hôm qua bọn ta đã bàn bạc xong, nếu ông trời muốn diệt tộc La Sát, vậy cứ tới đi, cùng lắm là chết, tộc nhân La Sát trước giờ không hề sợ hãi”.
“Đúng vậy…thà chết không hàng…”
“Thà chết không hàng…”
An Na nhìn mọi người, vừa cảm động vừa bất lực.
“Mọi người làm vậy không có bất kì ý nghĩa nào, thức ăn chỉ duy trì được mấy ngày nữa, đến cả thuốc trị thương cũng đã hết, giao nộp ta là biện pháp cuối cùng, đây là mệnh lệnh…”
“Nữ vương bệ hạ, chúng thần có tội, chỉ đành kháng mệnh, người đâu, đưa nữ vương tới nơi an toàn, truyền lệnh toàn quân mài đao thật sắc, tộc nhân La Sát thề huyết chiến đến cùng…”
“Huyết chiến đến cùng…”
“Huyết chiến đến cùng…”
Quân đội Khoa Nhĩ Mạn ngoài thành đã tập kết xong, bắt đầu lượt tấn công mới.