“Thả ta ra, đám súc sinh các ngươi, các ngươi còn có vương pháp không vậy, thả ta ra”.
Đột nhiên cổng lớn bị mở ra, Đồ Hạo đi vào.
“Đồ Hạo… ngươi… tên súc sinh, cha ta đâu?”
Đồ Hạo cười nói: “Vợ à, đừng kích động chứ? Nhạc phụ đại nhân đang được hầu hạ ăn ngon mặc đẹp ở nhà ta kìa”.
“Các ngươi dựa vào cái gì mà giữ cha ta lại? Dựa vào cái gì cấm ta ra ngoài? Các ngươi không sợ vương pháp sao?”
“Haiz, vợ của ta ơi, sao lại nói chuyện với chồng như vậy, vợ của ta, ta phạm phải vương pháp gì chứ?”
“Ngươi… Đồ Hạo, ta nói cho ngươi biết ta có chết cũng không gả cho ngươi”.
“Ha ha… ta thích tính cách như này của muội, nếu như trói muội lại, đánh cho hai cái thì đúng là quá kích thích rồi, ha ha…”
“Thứ vô liêm sỉ, hạ lưu bỉ ổi, ngươi đừng có mơ…”
Đồ Hạo sắc mặt thay đổi, cười lạnh nói: “Nằm mơ? Hừ… Nhan Như Ý, ta nói cho muội biết, muội không gả cho ta cũng phải gả, bằng không cha muội ắt sẽ phải chết”.
Nhan Như Ý chửi lớn: “Các ngươi muốn làm gì? Các ngươi điên rồi sao?”
“Ha ha… cha muội và muội đều giống nhau, đều có tính cách bướng bỉnh, không ngoan ngoãn ở trong phòng lại muốn trèo tường bỏ trốn, không cẩn thận đã ngã rồi bị thương, nếu muội không gả cho ta thì sao ta có thể chữa trị cho ông ta, ông ta tự mình ngã, có chết ta cũng không có trách nhiệm gì cả”.
Nhan Như Ý khóc lóc nói: “Đám súc sinh các ngươi, thả cha ta ra”.
“Được, vậy ta hỏi lại muội lần nữa, có gả hay không?”
Nhan Như Ý bất lực ngồi xuống đất, mãi lâu sau mới ngẩng đầu lên: “Ta gả, nhưng có một điều kiện”.
Đồ Hạo vui mừng nói: “Được, muội nói đi”.
“Cha ta chỉ có một người con gái là ta, ta muốn thấy ông ấy đưa ta xuất giá, ngươi bắt buộc phải đưa ông ấy về nhà để chữa trị, đợi cha ta khỏi rồi ta sẽ lấy ngươi”.