“Ai da, có đồ vô lương tâm ngươi…lão già ta vì cứu ngươi, đã mười mấy ngày không được ngủ ngon giấc, ngươi còn dám ép ta…”
“Ta hỏi ông đi hay không?”
“Ta…ta…đi…không đi, ta đi…”
Đội ngũ đã tìm mấy lượt khắp cả con sông và hai bên bờ, trừ vài cấm quân nhảy theo hoàng thượng thì không thấy bất kỳ gì khác, nhưng không có lệnh dừng lại, chỉ có thể một lần lại một lần tiếp tục tìm kiếm…
Trình Khai Sơn đảm nhiệm người phụ trách tìm kiếm, đang mất kiên nhẫn quan sát bản đồ…
“Tướng quân, đã tìm hơn mấy lượt ở dòng sông này, nếu hoàng thượng ở đây, chắc chắn đã thấy rồi…”
Trình Khai Sơn nổi nóng: “Tiếp tục tìm, lật cả phù sa dưới đáy sông lên cho ta”.
“Tướng quân, việc này…”
“Bảo làm thì làm đi, phí lời làm gì”.
“Vâng…”
Một binh sĩ chạy đến.
“Tướng quân, Quản đại nhân tới”.
Trình Khai Sơn ngẩn người.
“Cho vào”.
Quản Cùng sắc mặt trắng bệch.
“Lão Quản, ngươi dưỡng thương cho tốt, không cần lo lắng chuyện ở đây”.
“Trình đại ca, dòng sông này thông trực tiếp tới biển, giờ lại là mùa mưa, hoàng thượng rất có khả năng đã trôi ra biển, không cần tìm ở sông nữa, phải ra biển tìm thôi”.