“Không cần đâu, đối với người đi biển chúng ta mà nói đây là chuyện thường tình thôi, sống cuộc sống trên biển ai chẳng có lúc gặp phải phiền phức, nhưng sao ngươi lại ở bờ biển vậy?”
“A… gặp phải hải tặc tấn công bất ngờ…”
“Hải tặc tập kích sao? Bây giờ ở duyên hải vẫn còn hải tặc à? Đúng là quá ngông cuồng rồi, từ khi tân đế kế vị, hai năm nay duyên hải Hoa Hạ chưa từng xuất hiện hải tặc, cho dù có thì cũng là do tên Cổ béo đó đưa tới”.
Lãnh Thiên Minh ngờ vực hỏi: “Cổ béo?”
“Đúng vậy, chính là đại thần tài chính Cổ Bách Vạn do hoàng thượng đích thân sắc phong, bách tính trong đất liền coi ông ta là người lương thiện nhưng người đã từng ra khơi như chúng ta thì đều biết ông ta thường xuyên hợp tác với hải tặc, kiếm được bộn tiền. Có điều triều đình không quan tâm, những bách tính chúng ta càng không dám tham gia vào, chỉ cần không ảnh hưởng đến chúng ta là được”.
A… Cổ béo, cái tên này… không tệ.
Lãnh Thiên Minh tiếp tục hỏi: “Ta nghe người làm mướn nói các cô muốn tới làm ăn với người phù Tang, lẽ nào không sợ ư?”
“Sợ cái gì? Bây giờ người Phù Tang phải cầu xin chúng ta, vật tư trong nước của họ khan hiếm, nghe nói rất nhiều bách tính đến cơm cũng không đủ ăn”.
“Tình hình của Phù Tang tồi tệ vậy sao?”
“Đúng thế, nghe nói dân chúng nước họ tình nguyện chịu đói cũng phải đưa tiền bạc lương thực cho quốc gia, giúp đỡ quốc gia phát triển quân sự, ngươi nói xem bọn họ có phải dở hơi không?”
Lãnh Thiên Minh sững người, cười đáp: “Ha ha… bọn họ đâu chỉ dở hơi, ta thấy bọn họ còn là bệnh tình nguy kịch, luôn luôn chỉ nghĩ đến xâm lược nước khác, quân dân cả nước đồng lòng như vậy, bệnh tình không cứu vãn nổi”.
Nhan Như Ý cười nói: “Hình như ngươi rất hiểu họ, ngươi cũng đã từng buôn bán với người Phù Tang rồi sao?”
“A… cũng coi như vậy…”
Lãnh Thiên Minh thầm nói, lão tử chưa từng làm ăn qua nhưng đã lừa bọn chúng mấy lần, lừa rất đã nữa…
“Đúng rồi, ta tên là Nhan Như ý, ngươi đã biết rồi nhỉ, vậy còn ngươi?”