Nòng pháo? Nòng pháo? Nếu như chế tạo ra được một nòng pháo dài như vậy, dùng để bắn Trung Hoa số 1, vậy sẽ có tình huống thế nào?
Mắt Giáp Tử Thất lóe lên, đến giày cũng không kịp đi, hô lớn: “Lập tức gọi người phụ trách bộ phận thợ rèn tới đây cho ta”.
Trung Hoa số 1 hiện nay đã rất thành thục rồi, nhưng do tính ứng dụng của đại bác và khinh khí cầu nên Trung Hoa số 1 vẫn luôn không được trọng dụng, nếu như có thể lắp đặt Trung Hoa số 1 lên chiến xa thiết giáp, nhờ vào nòng pháo dài nhỏ để bắn ra thì chẳng phải chính là pháo đài di dộng sao.
Giáp Tử Thất càng nghĩ càng cảm thấy tỷ lệ thành công rất cao, không khỏi bật cười ha hả.
“Ha ha… Giáp Tử Thất ta đúng là một thiên tài…”
Mọi người bên cạnh không khỏi cảm thán, lẽ nào Giáp đại nhân cũng bị hoàng thượng lây cho rồi sao?
Bên ngoài xưởng công binh thành Thiên Khải, vô số lò luyện vừa được xây dựng xong, lượng lớn các loại linh kiện chính bằng sắt và bánh răng bắt đầu được chết tạo, từng cỗ máy Nữu Khắc Man cỡ lớn được làm ra.
Lãnh Thiên Minh lúc này đang vẽ tranh trong ngự thư phòng xa hoa của mình, tranh gì ư? Tàu hỏa.. làm hoàng đế đúng là thích thật, chỉ cần nói với cấp dưới suy nghĩ và kỹ xảo của mình thì bọn họ sẽ nghĩ mọi cách để thực hiện…
“Tân Cửu… khanh thấy bức vẽ này của ta thế nào?”
“A…”
Tân Cửu thầm nghĩ, đây là đang vẽ cái quái gì thế này?
“A… đẹp… đẹp…”
“Ha ha… khanh có biết không? Có thứ này rồi thì thời gian tập kết của đại quân Hoa Hạ ta sau này ít nhất có thể đẩy nhanh lên gấp đôi, không chỉ có vậy, việc điều động vật tư trong nước cũng có thể hoàn thành trong thời gian ngắn, đồng thời xây dựng vô số lưu trạm Hắc Kỳ quân dọc mấy con đường sắt uốn lượn này, một mạch đả thông hậu cần của cả nước”.
Tân Cửu cái hiểu cái không, do với kiến thức hiện tại của ông ta thì thật sự rất khó để hiểu được.