“Đừng như vậy, bọn họ hy sinh cứu muội, chính là hy vọng muội có thể sống tốt, nếu muội tự làm khổ bản thân, bọn họ e là hy sinh vô ích, vậy nên, muội cần vực lại tinh thần, báo thù cho họ, hiểu không?”
Hải Nương không đáp, chỉ khẽ gật đầu, một hồi lâu sau mới rời khỏi lòng Trình Khai Sơn, nhìn thẳng vào mắt hắn ta, nói: “Trình đại ca, đợi trận chiến này kết thúc, nếu huynh không chê, chúng ta hãy thành thân đi, ta không muốn cô độc một mình…”
Trình Khai Sơn kích động nói: “Được…được được, đợi trận chiến kết thúc, chúng ta lập tức thành thân…”
Bên ngoài một dinh thự lộng lẫy trong thành A Nhĩ Đơn, hàng trăm binh sĩ Hắc Kỳ quân đang đổ vào.
“Là nơi này à?”
“Đúng, chính là nơi này, kẻ giàu nhất thành A Nhĩ Đơn ở đây, hắn ta nuôi dưỡng rất nhiều nô lệ…à không, thiếu nữ thành Di Châu bị bán đi”.
“Xông vào”.
“Rầm”, cánh cổng dinh thự bị phá vỡ.
Lí Đăng Huân đang ngồi chờ tin tức, bỗng nhiên thấy đám người hung thần ác sát xông đến, không khỏi hoảng hốt.
“Ngươi…các ngươi là ai? Dám đột nhập vào phủ đệ của ta”.
“Tên đầu lợn này nói gì thế?”
Một binh sĩ tiến lên phiên dịch.
“Hắn ta hỏi chúng ta là ai?”
“Nói, ta là cha hắn ta, mau thả tất cả thiếu nữ Di Châu ra, quỳ xuống đợi chết đi”.
Đợi người kia phiên dịch xong, chỉ thấy sắc mặt Lí Đăng Huân đại biến, lập tức quay đầu bỏ chạy, nhưng hắn ta chưa kịp chạy khỏi đại điện đã bị vô số Hắc Kỳ quân nhìn chằm chằm, Lí Đăng Huân tức thì mềm nhũn cả chân, quỳ thụp xuống…