“Y Lệ Sa Bạch, ta xxoo ngươi, mỗi ngày ta đều muốn xxoo ngươi, ngươi càng không muốn nghe thì ta càng phải nói, ngay cả mấy lão già bên cạnh ngươi cũng có cùng suy nghĩ với ta đấy!”
Bên dưới, mấy vị thân vương sững sờ, bọn họ hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống.
“Nữ vương bệ hạ, đám người Phù Tang này nói nhăng nói cuội, chúng ta không dám có những ý nghĩ xấu xa đó”.
Mã Họa Đằng tiếp tục hô to: “Y Lệ Sa Bạch, ngươi trở về học làm phụ nữ cho thật tốt. Một ngày nào đó, ta sẽ khiến ngươi thuần phục dưới kim cô bổng của ta”.
Lần này, đến phiên Lãnh Hàn trợn tròn mắt. Tiểu Mã à, ta còn chưa lên tiếng mà ngươi đã tự do phát huy vậy à? Má nó, đúng là nhân tài!
Mấy trăm tên thị vệ lao đến, cầm trường kiếm trong tay, bất kỳ lúc nào cũng sẵn sàng băm nát bọn họ ra. Thế nhưng, một cảnh tượng đáng kinh ngạc đã xảy ra, khinh khí cầu kia… càng bay càng cao… càng bay càng xa…
Khi đạt đến độ cao mà mắt thường gần như không nhìn rõ được nữa, khinh khí cầu bắt đầu hướng về phương Đông.
Bên trong viện khoa học không có bất kỳ một âm thanh nào, tất cả đều ngớ người ra. Bay mất rồi? Cứ thế bay mất?
Sau khi lấy lại bình tĩnh, Y Lệ Sa Bạch lập tức có phản ứng.
“Không tốt, Nữu Khắc Man bị cướp đi, đuổi theo…”
Nhưng tất cả thị vệ đều không nhúc nhích.
“Các ngươi muốn tạo phản à? Ta bảo đuổi theo…”
“Nữ vương bệ hạ… chúng ta… đuổi theo hướng nào…”
Y Lệ Sa Bạch khẽ giật mình, đúng vậy, đuổi theo hướng nào, hoàn toàn không thấy nữa rồi.
“A…”
Từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên Y Lệ Sa Bạch điên cuồng gào lên như vậy. Đám người xung quanh sợ đến mức không dám thở mạnh.