“Cha!”
Cuối cùng, Tiểu Đảo Cát Xuyên cũng gọi, khiến các bá quan văn võ nhịn không được cười ầm lên, đương nhiên, ngoại trừ Quản Cùng. Hắn ta thật sự không cười nổi.
“Bệ hạ, ta đã gọi rồi!”
“Không được, cha ngươi không đáp thì không tính”.
Mặt Quản Cùng như đưa đám: “Đại Vương, ngài tha cho ta đi”.
Tiểu Đảo Cát Xuyên cũng đã hiểu rõ, hắn ta nhìn Quản Cùng và nói:
“Quản đại nhân, đây là ý của bệ hạ ngài, nếu ngài không đáp ứng, ta sẽ không dừng lại”.
“Cha… cha… cha… cha… cha…”
Hắn ta gọi liên tục mười tiếng, bất kể Quản Cùng trốn đến đâu, hắn ta cũng theo tới. Những người khác cười nghiêng ngả, rốt cuộc, Quản Cùng thật sự chịu không nổi nữa.
“Ừ…”
Quản Cùng đáp lại.
Nghe hắn ta đáp, Tiểu Đảo Cát Xuyên mừng như bắt được vàng, cười nói: “Bệ hạ, hắn đã đáp ứng”.
Lãnh Thiên Minh cố nén cười: “Ồ, cuối cùng thì cha ngươi cũng nhận ngươi”.
Tiểu Đảo Cát Xuyên cố nén giận, nói: “Vậy thì bệ hạ cũng nên tha thứ cho Phù Tang chúng ta đi, tương lai hi vọng chúng ta có thể trao đổi nhiều hơn, giúp nhau học tập”.
“Ta nói là Đức Xuyên Nhất Nam và Thiên Hoàng của các ngươi gọi thì mới bỏ qua, ngươi tính hay thật!”
Rốt cuộc, Tiểu Đảo Cát Xuyên cũng không nhịn được nữa.
“Ngươi… Bắc Lương các ngươi đúng là khinh người quá đáng, nếu vậy, chúng ta sẽ quay về, báo lại với tướng quân Đức Xuyên rằng ngươi đã làm nhục Phù Tang ta như thế nào, một ngày nào đó, chúng ta sẽ khiến các ngươi đẹp mặt”.