“Hiện tại tuyệt đối không phải là thời điểm đối đầu với quân Hắc Kỳ, không chỉ có vậy, chúng ta phải bày tỏ thiện chí với Bắc Lương, nghĩ cách có được vũ khí của họ, đồng thời phát triển mạnh vũ khí, thế giới tương lai chắc chắn là thiên hạ của vũ khí nóng”.
“Ngươi bảo ta lấy lòng kẻ địch đã hại chết đệ đệ ta ư? Đây là tinh thần võ sĩ đạo của ngươi sao?”
“Tướng quân, mỗi câu nói mà ta nói đều là vì tương lai của Phù Tang, nếu như chúng ta vẫn không nhận ra được vấn đề này thì cho dù sau này có quân đội nhiều hơn đi chăng nữa cũng không thể đấu lại được Bắc Lương. Cứ tiếp tục như vậy mấy chục năm, không phải chúng ta xâm lược Bắc Lương mà là Bắc Lương sẽ tiêu diệt Phù Tang ta đó”.
Đức Xuyên Nhất Nam đứng lên, lạnh lùng nhìn Quỷ Chi Bát Bình nói: “Đem vũ khí của quân Hắc Kỳ mà ngươi nói vào đây”.
Mấy binh lính đem theo súng ống lấy được trên chiến trường vào trong.
“Thử cho ta xem”.
Mọi người đi ra bên ngoài, vài binh lính đó quan sát xung quanh, tìm kiếm mục tiêu bắn thích hợp.
“Mấy người các ngươi đứng ở phía trước đi”.
Đức Xuyên Nhất Nam nói với 6 7 người phụ nữ đứng ngoài cửa.
Quỷ Chi Bát Bình lau mồ hôi trên trán, may mà Đức Xuyên Nhất Nam có sở thích giết phụ nữ, do vóc dáng của hắn ta thấp bé, trước đây thường xuyên bị phụ nữ chê cười, cả đời cũng không có người phụ nữ nào cho hắn ta đụng vào, từ đó trong lòng đã sinh ra sự méo mó, từ khi có được quyền lực đều chơi đùa những người phụ nữ cướp về được, hơn nữa động một chút là thích định tội chết cho phụ nữ.
Mấy nữ nhân Phù Tang chưa thấy súng bao giờ, tất cả đều đứng ngẩn người.
“Biểu diễn đi”.
Những binh sĩ giương súng lên.
“Pằng…pằng…pằng”.